Tống Vãn Huỳnh cảm thấy không hiểu quyết định không quay lại công ty của Văn Việt, cô suy nghĩ mãi, dường như yếu tố duy nhất thay đổi chính là bản thân mình.
Liệu có phải sự xuất hiện của cô đã gây ra hiệu ứng cánh bướm khiến Văn Việt thay đổi quyết định?
Tống Vãn Huỳnh không muốn tự đề cao bản thân nhưng cô suy nghĩ mãi vẫn không tìm ra lý do khác.
Nhưng cô cũng chẳng làm gì cả, sao lại có thể ảnh hưởng đến quyết định quan trọng của nam chính chứ?
Tuy nhiên khi Văn Việt có thể nói những câu như “làm tổn hại hòa khí giữa tôi và Văn Nghiên”, “Cậu ấy là em trai tôi, những gì cậu ấy muốn, tôi không muốn giành giật nữa” thì rõ ràng là hiện tại Văn Việt vẫn còn chút tình cảm anh em với Văn Nghiên, chưa đến mức anh em phải chống lại nhau.
Dù lý do Văn Việt thay đổi cốt truyện là gì thì đối với nhân vật phản diện là Văn Nghiên, đây chỉ là một sự thoát hiểm tạm thời.
“Hai người đang nói gì vậy?” Một giọng nói lạnh lùng từ cửa truyền đến.
Tống Vãn Huỳnh quay lại nhìn thì thấy Minh Vi đứng ở cửa.
“Chị Minh Vi,” Tống Vãn Huỳnh đứng dậy đi đến bên chị, “Bọn em chẳng nói gì, chỉ là nói chuyện tầm phào thôi. À chị có lên lầu xem mẹ không? Dì Trần nói mẹ ở trên lầu lâu rồi mà không cho ai vào muốn một mình yên tĩnh. Em cảm thấy mình làm sai gì đó khiến mẹ buồn.”
“Cô làm sai? Cô làm sai cái gì?” Minh Vi hỏi.
“Hôm qua mẹ có nói sai, để bày tỏ xin lỗi mẹ bảo em mang canh gà cá khô do mẹ nấu đi cho Văn Nghiên uống, nhưng Văn Nghiên lại rất nhạy cảm với mùi tanh của hải sản, không thích mùi cá mà không ai trong nhà biết chuyện này, em đành gọi điện cho mẹ, mẹ có lẽ buồn lắm.” Tống Vãn Huỳnh nhìn Văn Việt, “Anh cả, anh có biết Văn Nghiên không thích ăn hải sản và cá không?”
Văn Việt hơi ngạc nhiên, lắc đầu, “Không biết.”
“Không ngạc nhiên gì, Văn Nghiên lúc nào cũng nói ‘không phải mọi thứ không thích đều có thể không chấp nhận được’, nhưng chuyện này đâu có lớn, chỉ cần nói một câu ‘Tôi không thích ăn cá và hải sản’ là được, anh ấy cứ làm bộ!” Tống Vãn Huỳnh nói, “Anh cả, anh thấy đúng không?”
Văn Việt im lặng không nói gì.
Tống Vãn Huỳnh tiếp tục: “Mà mẹ cũng không tốt ở điểm này, sống chung dưới một mái nhà bao nhiêu năm mà lại không biết sở thích của con trai mình, thôi em lên xem mẹ một chút đây.”
Nhìn Tống Vãn Huỳnh đi, Minh Vi mới nhìn Văn Việt, “Không sao chứ?”
Văn Việt hơi gục vai, thở dài rồi che mặt lắc đầu, “Không sao, chỉ là hơi mệt.”
Trên lầu ba trước cửa phòng ngủ của Văn phu nhân.
Tống Vãn Huỳnh gõ cửa nhưng một lúc lâu sau cũng không có tiếng trả lời.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!