“Vậy chị ấy đã đồng ý chưa?”
“Không biết nữa, chắc là tạm thời vẫn chưa đâu.”
Nghe vậy, Văn Nghiên bật cười: “Chưa thất bại mà đã chịu thua rồi sao?”
Tống Vãn Huỳnh ôm gối ôm, mặt ủ mày chau, “Họ là chị em ruột mà, sớm muộn gì chị ấy cũng sẽ đồng ý thôi.”
“Cố gắng không chắc sẽ thắng, nhưng nếu em cho rằng mình sẽ thua rồi chẳng làm gì cả thì nhất định em sẽ thua.”
Nghe đến đây, Tống Vãn Huỳnh lập tức phản ứng, bật dậy khỏi giường.
“Đúng rồi! Chị ấy vẫn chưa ký hợp đồng mà! Sao em lại nhận thua chứ!”
Tuy trong nguyên tác Minh Vi ký hợp đồng với ALLURE nhưng chính bản thân cô – một nữ phụ ác độc – đã thay đổi được cốt truyện thì còn gì không thể thay đổi nữa?
“Anh nói đúng, em phải đi tìm chị Minh Vi ngay! Dù có phải năn nỉ ỉ ôi em cũng phải thuyết phục được chị ấy!”
Nói xong, cô tắt video call, nhìn vào gương – sắc mặt nhợt nhạt, hoàn toàn không có chút sinh khí nào. Tốt, chính là trạng thái này!
Tinh thần uể oải, cô đến trước cửa phòng Minh Vi. Lúc này chị ấy vẫn đang quay phim trong đoàn, cô đứng chờ ngoài cửa, đứng chán lại ngồi xổm xuống, ngồi chán rồi ngả cả người ra. Không biết đã đợi bao lâu, mãi đến khi cô mơ màng buồn ngủ, cuối cùng mới nghe thấy tiếng bước chân.
“Vãn Huỳnh? Em ngủ gật ở đây à?”
Tống Vãn Huỳnh ngẩng đầu khỏi đầu gối, mắt lim dim nhìn Minh Vi, “Chị Minh Vi, chị về rồi à? Em đợi chị nãy giờ.”
Minh Vi kéo cô đứng dậy, “Muốn đợi chị thì vào trong mà đợi, sao lại ngồi đây? Vào phòng đi.”
Tống Vãn Huỳnh gật đầu, vì đợi quá lâu nên bước đi có phần khập khiễng, theo Minh Vi vào phòng rồi ngồi lên ghế ngáp dài: “Chị Minh Vi, tối nay em ngủ cùng chị được không? Em một mình trong phòng lớn như vậy lại ở nơi lạ lẫm, sợ lắm không ngủ được.”
Minh Vi rót cho cô một cốc nước, “Vậy lát nữa về lấy đồ ngủ của em đem qua đây.”
“Vâng!”
Tống Vãn Huỳnh cũng không vội, quay về lấy đồ ngủ rồi qua phòng Minh Vi, tắm rửa xong liền chui ngay vào chăn.
Lúc này đã hơn 11 giờ đêm, Minh Vi vẫn ngồi tựa đầu giường đọc kịch bản, bên trên chi chít những dòng ghi chú.
Thấy Tống Vãn Huỳnh nằm bên cạnh, cô đặt kịch bản xuống, “Ngủ à?”
Tống Vãn Huỳnh gật đầu.
Minh Vi tắt đèn đầu giường rồi nằm xuống.
Tống Vãn Huỳnh ngửi thấy mùi thơm nhẹ trên người Minh Vi, không giống mùi sữa tắm. Cô hít sâu một hơi, “Chị ơi, chị thơm quá à.”
“Chắc là mùi sữa tắm.”
“Không phải, em cũng dùng sữa tắm nhưng không phải mùi đó. Hình như là mùi tự nhiên của chị thì phải.” Cô lại rúc vào gần hơn, ngửi thấy mùi thơm rõ hơn nơi cổ của Minh Vi, “Thật sự rất thơm, dễ chịu lắm luôn!”
Hơi thở nhẹ lướt qua cổ khiến Minh Vi nghiêng đầu một chút, “Ừ, biết rồi.”
Tận dụng khoảng cách gần này, Tống Vãn Huỳnh nằm sát bên cạnh Minh Vi, nhìn khuôn mặt thanh tú trong bóng tối, “Chị ơi, em thật ghen tị với em gái của chị, có người chị tốt như chị. Hồi nhỏ em từng ước ao có một người chị chơi cùng em.”
“Thật à?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!