“Em ủng hộ anh từ chức sao?”
“Ủng hộ! Anh làm gì em cũng ủng hộ!”
“Vậy thì trong cuộc họp hội đồng quản trị tiếp theo, anh sẽ nộp đơn xin từ chức và sau khi bầu xong giám đốc điều hành mới, anh sẽ rời khỏi Văn thị.”
“Rồi sao nữa?”
“Rồi sao nữa?” Văn Nghiên nhìn cô, cười nói: “Rồi anh sẽ trở thành người thất nghiệp, cần phải tìm việc mới.”
Tống Vãn Huỳnh nửa quỳ trên ghế sô-pha, nâng khuôn mặt anh, nhìn anh từ trên cao, “Vậy thì thật tội nghiệp quá, không có việc làm rồi.”
Văn Nghiên ngước lên nhìn cô, “Ừ, không có việc làm, không có thu nhập, anh thật tội nghiệp.”
“Nhưng mà không sao, may mà anh còn có em, em sẽ nuôi anh.”
“Em nuôi anh?”
Tống Vãn Huỳnh gật đầu, “Sau này em làm việc bên ngoài, còn anh lo việc trong nhà. Em sẽ làm ở Trung Tuấn, anh mỗi ngày đưa đón em đi làm, ở nhà nấu cơm, giặt quần áo, lau dọn vệ sinh, thế nào?”
Văn Nghiên suy nghĩ một lúc, “Nghe cũng được đấy.”
“Đương nhiên rồi, anh yên tâm đi, sau này mỗi đồng tiền em kiếm được đều có một nửa của anh, chỉ cần anh ngoan ngoãn, em sẽ không để anh đói đâu.”
Văn Nghiên bị lời nói của cô làm cho bật cười, ôm chặt eo nhỏ của cô kéo vào lòng mình, “Được, anh sẽ ngoan ngoãn.”
Tống Vãn Huỳnh ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng hôn lên môi anh thì thầm: “Văn Nghiên, những năm qua anh vất vả rồi.”
—
Tết Trung Thu trong mắt người Trung Quốc là một dịp đoàn tụ, là lễ hội đoàn tụ chỉ sau Tết Nguyên Đán.
Năm nào Văn phu nhân cũng chuẩn bị đầy đủ các món ăn cho bữa tiệc Trung Thu và quà tặng cho bạn bè người thân.
Vì nhà họ Văn có rất nhiều bạn bè và người thân nên vào dịp Trung Thu phải chuẩn bị quà tặng cho những người thân ở gần và xa.
Nhưng năm nay Tết Trung Thu của nhà họ Văn lại vắng lặng, không khí của lễ Trung Thu cũng không còn.
Minh Vi từ trên lầu bước xuống.
“Mẹ.”
Văn phu nhân ngẩng đầu lên từ danh sách trong tay, nhìn Minh Vi miễn cưỡng cười, “Con đến rồi à? Văn Việt không sao chứ, vết thương không nghiêm trọng chứ?”
“Không sao, chỉ là vết bầm, mấy hôm nữa sẽ hết, mẹ đang làm gì vậy?”
Văn phu nhân lật tờ danh sách trên đùi, “Đây là danh sách những người cần gửi quà Trung Thu năm nay, may mà con đến, con giúp mẹ xem có thiếu sót gì không.”
“Danh sách quà tặng Trung Thu?” Minh Vi nhìn qua sơ qua, “Mẹ, con không hiểu mấy cái này đâu.”
“Không hiểu mẹ dạy con, từ từ sẽ hiểu thôi.” Nói đến đây, Văn phu nhân bỗng thở dài, “Nói đến bữa tiệc Trung Thu ngày mai, không biết cả gia đình có thể tụ họp đầy đủ không. À, con có liên lạc được với Văn Nghiên và Vãn Huỳnh chưa? Vãn Huỳnh trưa nay đã gửi tin nhắn cho mẹ, nói là con bé và Văn Nghiên đều ổn, bảo mẹ đừng lo lắng nhưng mẹ gọi lại thì không liên lạc được nữa.”
“Yên tâm đi mẹ, Vãn Huỳnh không phải trẻ con nữa, em ấy biết cân nhắc, chuyện này vẫn phải xem Văn Nghiên nghĩ thế nào, cậu ấy suy nghĩ thông suốt rồi thì sẽ ổn thôi.”
“Đúng vậy, phải để Văn Nghiên nghĩ thông suốt mới được.” Nói đến đây, Văn phu nhân nắm tay Minh Vi, giọng trầm xuống: “Vi Vi, con nói thật cho mẹ biết, chân của Văn Việt là khi nào mới tốt, tại sao thằng bé lại giấu chúng ta?”
“Cái này…”
“Con nói thật đi, đừng giấu mẹ nữa.”
“Con cũng là mới biết gần đây chân của Văn Việt đã hồi phục.”
“Vậy là thằng bé giấu cả con sao? Tại sao chứ?”
Minh Vi suy nghĩ một lát, “Có thể là anh ấy không muốn thấy cảnh tượng này đến sớm.”
“Đúng, thằng bé biết một khi chân của mình khỏe lại, đứng lên được thì ba sẽ ép thằng bé quay lại công ty, lúc đó Văn Nghiên sẽ làm sao đây?”
“Yên tâm đi mẹ, Văn Việt đã nói với con rồi, anh ấy sẽ không quay lại Văn thị đâu.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!