Ứng Thừa Kỳ gật đầu: “Đúng vậy, nếu không tôi cũng sẽ không tới gây áp lực cho cô. Tôi biết cô khó khăn... Nhưng Nguyệt Nguyệt, với tư cách là đạo diễn, tôi cũng rất khó khăn.”
Trong lòng Giang Nguyệt cảm thấy có một tảng đá nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Cô không quá thất vọng.
Nhưng không thể tránh khỏi cảm giác hơi mệt mỏi, một cọng rơm nữa dường như đã nhẹ nhàng rơi xuống đống rơm đang đè nặng tinh thần cô.
“Tôi về sẽ suy nghĩ và cho anh câu trả lời sớm nhất có thể.”
Advertisement
Giang Nguyệt đứng dậy, giọng nói rất bình tĩnh: “Tôi sẽ cố gắng phối hợp tuyên truyền cho bộ phim, đến khi bộ phim này hoàn toàn kết thúc, sau này đạo diễn không cần liên lạc với tôi nữa.”
“Tạm biệt.”
Trái tim của Ứng Thừa Kỳ thắt lại.
Anh ta là đạo diễn, anh ta biết rõ hơn bất cứ ai hết người đang ngồi trước mặt mình là một diễn viên tốt như thế nào, nếu cô tiếp tục hoạt động trong lĩnh vực diễn xuất, nhất định cô sẽ trở thành một ngôi sao sáng trong lịch sử.
Advertisement
Nhưng cô là ngôi sao ngã xuống.
Ngôi sao ngã xuống dù có sáng đến đâu thì cuối cùng nó cũng sẽ biến thành một hòn đá xỉn màu.
…
Khi Giang Nguyệt đi ra, cô gặp Lục Triển Ti đang đứng ở cửa chờ cô.
Mùa thu ở Bắc Thành không tốt chút nào, không phải tuyết thì là mưa, chỉ trong thời gian ngắn, mặt đất đã ướt đẫm.
Cô không mang theo ô nên chỉ có thể đứng dưới mái che chờ mưa tạnh.
“Giang Nguyệt.” Lục Triển Ti đi lên phía trước, nhìn vào mắt cô: “Mưa càng lúc càng lớn, tôi đưa cô về.”
Giang Nguyệt ngẩng đầu nhìn mặt anh ta.
Lục Triển Ti là loại người đẹp trai và rực rỡ như ánh dương, anh ta có lượng fan đông đảo, rất nhiều phụ nữ thích anh ta.
Một khi bộ phim này ra mắt, anh ta tuyệt đối sẽ bùng nổ.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sự nghiệp diễn xuất của anh ta sẽ ngày càng tốt hơn trong hai năm tới.
Giang Nguyệt nhất thời phân tâm, không trả lời anh ta ngay.
“... Vậy tôi đi trước.” Thấy cô im lặng, Lục Triển Ti tưởng cô từ chối nên quay người muốn đi.
Trước khi rời đi, anh ta lại nghĩ tới điều gì đó, nói một câu: “Giang Nguyệt, mặc dù tôi nói điều này rất thô lỗ… nhưng đây là bộ phim cuối cùng của cô.”
Vì đây là bộ phim cuối cùng, cô nên cống hiến nhiều hơn nữa?
Hóa ra Lục Triển Ti cũng biết nội dung cuộc trò chuyện giữa Ứng Thừa Kỳ và cô.
Giang Nguyệt không khỏi thắc mắc, liệu những người khác có biết không, hơn nữa có hy vọng cô có thể đưa ra lựa chọn mà mọi người chờ mong?
Cô không có ô, nhưng cô không muốn đợi mưa tạnh.
Giang Nguyệt đi vào màn mưa, vừa dầm mưa vừa đi về phía biển báo trạm xe buýt, có người đi đường vội vã chạy qua, nhưng cô vẫn không quan tâm.
Cô bước đi rất chậm.
Cho đến khi chiếc xe dừng lại bên cạnh cô.
Tiêu Kỳ Nhiên biết hôm nay họ họp ở đây, anh đi theo cũng không phải vì ngẫu nhiên gặp Giang Nguyệt, chỉ là không khống chế được muốn nhìn cô từ xa.
Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng bên ngoài cửa sổ xe, trái tim anh chợt rét run.
Tại sao cô lại ra ngoài mưa một mình?
Vì vậy, anh xuống xe, trực tiếp túm lấy cánh tay cô, nhét cô vào trong xe.
Giang Nguyệt ngồi ở bên cạnh anh, cầm lấy chiếc khăn anh đưa tới, nói một câu “Cảm ơn”.