Cô bình tĩnh nói, đưa tay lau đi chỗ vừa rồi bị anh cưỡng hôn: “Muốn làm Tiêu phu nhân của anh, không chỉ phải làm vừa lòng anh, mà còn phải hài lòng cả Tiêu phu nhân và lão Tiêu tổng. Quá khó khăn rồi. Tôi biết tự lượng sức mình.”
Tiêu Kỳ Nhiên trầm mặc chốc lát, trong lời nói có chút ý tứ: "Thì ra trong lòng cô cái gì cũng biết."
"Tôi đương nhiên là biết."
Giang Nguyệt cúi mặt xuống, nước mắt đảo quanh hốc mắt: “Cánh cửa Tiêu gia vừa cao vừa rộng. Loại người chật vật dưới tầng đáy như tôi, có thể sờ đến mép cửa cũng là tiêu hao hết phước phần tổ tiên để lại rồi.”
“Nhưng tôi thật sự muốn kết hôn.” Giang Nguyệt hít mũi, có chút nghẹn ngào: “Từ nhỏ tôi đã hy vọng có một gia đình trọn vẹn, có một cuộc hôn nhân có tình yêu, bình thản sống qua ngày.”
Tiêu Kỳ Nhiên im lặng.
Hắn biết quá khứ của Giang Nguyệt, biết nỗi đau và vết sẹo của cô, tự nhiên cũng biết cô muốn cái gì.
Cô muốn có một mái nhà!
Một mái nhà không có chửi rủa và cãi vã, không thiên vị và thờ ơ, càng không có áp bức và nô lệ.
“Tôi không có ý định trèo cao gả cho Tiêu tổng. Vì vậy, làm ơn tha cho tôi đi.” Giang Nguyệt cúi mặt xuống thấp hơn, nửa khuôn mặt bị che khuất trong bóng tối, chưa đầy một tháng, cô dường như lại gầy đi rất nhiều.
“Cô muốn kết hôn như vậy là đã tìm được đối tượng thích hợp rồi?”
Điều đáng ngạc nhiên là Tiêu Kỳ Nhiên lúc này lại không hề chế nhạo cô mà chỉ hỏi một câu như vậy.
Giang Nguyệt cắn cắn môi: “Vẫn chưa. Nhưng nếu tôi cùng Tiêu tổng cứ tiếp tục dây dưa mờ ám như vậy, cả đời này tôi cũng sẽ không tìm được thích hợp.”
Quan trọng nhất là trái tim của cô sẽ luôn bị trói buộc với anh, ngày càng lúng sâu hơn.
“Cùng với tôi dây dưa mờ ám?” Tiêu Kỳ Nhiên cười nói:
“Bốn năm nay, tôi để cho người ta truyền tin tức tiêu cực về cô hay là làm xấu hình ảnh của cô?”
Giang Nguyệt im lặng không đáp.
Bốn năm qua, Tiêu Kỳ Nhiên thực sự đã bảo vệ cô rất tốt.
Tiêu Kỳ Nhiên nhếch môi, có chút tự giễu: “Cho dù là bên ngoài có suy đoán lung tung, tôi cũng chưa bao giờ cho phép bọn họ được viết bậy bạ cái gì.”
Tiêu Kỳ Nhiên thần sắc lạnh nhạt, rũ mắt chú ý tới cổ áo ngủ Giang Nguyệt thoáng mở rộng, đưa tay giúp cô kéo nó lại.
Sự dịu dàng bất ngờ của anh khiến Giang Nguyệt có chút sững sờ.
Giang Nguyệt do dự một chút, lại tìm đề tài khác: “Anh tới Hoa Thành có chuyện gì à?”
“Thấy cô chơi đủ rồi, định đến giúp cô thu dọn cục diện rối rắm này.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!