Nghe vậy, Tần Di Di vừa rồi còn có chút ủy khuất nhưng bây giờ đã không còn chút ủy khuất nào nữa.
Tiêu Kỳ Nhiên đang bảo vệ cô trước mặt Tô Gia Lan.
Tô Gia Lan chỉ cười trừ một tiếng: “Thật sự không giống nhau.”
"Cô ta kém xa Giang Nguyệt!"
…
Khí hậu ở Hoa Thành ấm hơn rất nhiều so với Bắc Thành. Hiện tại Bắc Thành vẫn là đầu mùa xuân, nhiệt độ ban ngày so với nhiệt độ ban đêm chênh lệch rất lớn, nếu không chú ý rất dễ bị cảm lạnh.
Mà Hoa Thành lại luôn luôn ấm áp như mùa xuân, rất phù hợp với thói quen sinh hoạt của Giang Nguyệt.
Cả một ngày bận rộn, đến lúc ăn cơm tối, chị Trần thuận tiện nói về nhiệm vụ mà tổng bộ giao cho bọn họ.
Biểu cảm trên khuôn mặt của mọi người ngay lập tức trở nên ảm đạm.
Phải giành được làm đại diện toàn cầu của Vitaly, điều này không khác gì là chuyện vô cùng viển vông.
Bữa tối vô cùng thịnh soạn nhưng bây giờ bọn họ lại cảm thấy rất vô vị.
Để duy trì vóc dáng, buổi tối Giang Nguyệt ăn rất ít, bữa tối nay gần như không động đũa.
Trở về phòng, cô ngồi trên giường, quỳ gối ôm hai chân, trong khoảng thời gian ngắn não bộ bắt đầu suy nghĩ mông lung.
Cô biết ý của Tiêu Kỳ Nhiên.
Đơn giản chính là khiến cho cô nhận ra là sau khi rời khỏi anh cô sẽ phải đối mặt với vô vàn khó khăn, buộc cô biết khó mà lui, từ đó một lần nữa trở lại dưới sự khống chế của anh.
Quay trở lại kế hoạch chi tiết mà hắn đã an bài cho cô.
Nhưng cô lại không muốn.
Cô chỉ muốn trốn thoát khỏi nơi đó.
Giang Nguyệt ngồi dậy, trong lúc vô tình sờ được một vật cứng được để dưới gối.
Là vòng cổ mà Tiêu Kỳ Nhiên đã nhét vào tay cô.
Lúc thu dọn hành lý ở Bắc Thành, Giang Nguyệt vô tình nhét vòng cổ này vào trong vali, rồi lại mang đến Hoa Thành.
Lúc dọn dẹp nhà cửa, cô vô tình phát hiện và tiện tay ném nó xuống gối.
Lúc này, cô lại lấy ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!