Nghe vậy, một chút ngạc nhiên thoáng hiện trên khuôn mặt của Tô Gia Lan.
Đúng là lúc trước bà có nghe được một số tin đồn nói là Giang Nguyệt và Giang San sẽ chấm dứt hợp đồng. Nhưng bà lại chưa từng để trong lòng. Chỉ cho rằng đó chẳng qua là lời đồn đại của giới truyền thông mà thôi.
Giang Nguyệt có thể ở lại Giang San là vinh hạnh của cô ta. Làm sao có thể nỡ rời bỏ cây đại thụ nâng đỡ này cơ chứ?
Giang Nguyệt mím môi, tốc độ nói dần dần chậm lại: “Tôi rất biết ơn Giang San đã bồi dưỡng tôi nhiều năm như vậy. Cũng cảm ơn Tiêu phu nhân và lão Tiêu tổng đã dạy dỗ tôi, ơn này tôi sẽ khắc ghi cả đời.”
Nói xong lời này, Giang Nguyệt đột nhiên chuyển chủ đề, dùng giọng điệu lạnh lùng khách sáo nói:
“Sau này nếu có chuyện tương tự như vậy, phu nhân không cần gọi tôi tới đâu.”
“Đây là lần cuối cùng. Tôi cũng không có nghĩa vụ phải làm lá chắn cho bất kỳ ai. Hy vọng phu nhân có thể hiểu cho.”
Cô nói một cách tự nhiên và ngắn gọn, nhưng cũng có chút cao ngạo của riêng mình.
Thật ra, Giang Nguyệt đã được Tô Gia Lan mời vào một ngày trước.
Khoảnh khắc Tần Di Di tự hào nói rằng tối hôm nay cô ta sẽ ăn tối với Tô Gia Lan, Giang Nguyệt liền hiểu rằng Tô Gia Lan đã có tính toán.
Đơn giản là bà ta muốn chơi trò trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.
Bất luận là Giang Nguyệt, hay là Tần Di Di, đều không phải là người con dâu mà bà yêu thích.
Nhưng Giang Nguyệt không quan tâm.
Sự kháng cự và từ chối lúc này của cô, nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ, không chút thừa thãi nào.
Sau khi Giang Nguyệt xuống xe, Tô Gia Lan vẫn còn thất thần hồi lâu.
…
Lúc về đến nhà, Giang Nguyệt cảm thấy cả người đều mệt mỏi.
Mệt mỏi này hoàn toàn khác với mệt mỏi khi cô quay phim cả ngày.
Là mệt từ tận đáy lòng mà ra.
Loại sự đời mưu mô này, càng ngày càng khiến Giang Nguyệt cảm thấy mệt mỏi hơn bao giờ hết.
Giang Nguyệt thay dép ở cửa, lê tấm thân mỏi mệt đi qua phòng khách, ánh mắt rơi vào chiếc bình hoa trên bàn.
Mấy bông hồng đỏ cắm bên trong đã khô héo.
Cô tiến lại gần, rút chúng ra, ném vào thùng rác.