Tô Gia Lan làm như không thấy, giọng nói vẫn mềm mại uyển chuyển như gió xuân, đề tài trở lại trên người Tần Di Di:
“Cô gái này chính là Di Di sao?”
Tần Di Di đứng tại chỗ, cắn cắn môi, cực kỳ mất tự nhiên cúi đầu: “Đúng vậy Tiêu phu nhân, cháu tên là Tần Di Di, rất vui khi được gặp bác ạ.”
“Cô không cần phải ngại đâu.” Tô Gia Lan nhìn thấy Tần Di Di hơi lúng túng, nhịn không được ôn nhu cười nói:
“A Nhiên, cô gái này thoạt nhìn có chút hơi nhút nhát.”
Chỉ là một câu đơn giản nhưng lại có ý nghĩa đặc biệt sâu xa.
Tần Di Di nhất thời cắn môi, đứng bên cạnh Tiêu Kỳ Nhiên không nói một lời nào.
“Không cần căng thẳng.” Tiêu Kỳ Nhiên hơi gật đầu, vỗ lưng trấn an cô, giọng nói ôn hòa:
“Chỉ ngồi ăn bữa cơm cùng nhau thôi, có tôi ở đây.”
Hai câu nói này tuy ngắn gọn nhưng lại khiến cho Tần Di Di cảm thấy yên tâm hơn nữa.
Cô lấy hết dũng khí, nắm chặt tay Tiêu Kỳ Nhiên, cố ý nhích lại gần anh để dựa vào người anh, lộ ra nụ cười ngọt ngào:
“Bác gái, thật ra cháu rất nhiệt tình nha.”
Cách xưng hô này vừa nói ra, Tô Gia Lan khẽ cau mày, ngay sau đó lập tức buông ra, tiếng cười lớn vang lên:
“Đúng là một cô gái thông minh!”
Từ “bác gái” vừa nói ra, gần giống như cô là con dâu tương lai của Tiêu gia vậy.
Tần Di Di không nghe ra ý tứ trong lời nói của Tô Gia Lan, cô nghĩ rằng đó là một lời khen dành cho cô, nụ cười trên mặt càng sáng lạn hơn, đi tới muốn ngồi bên tay phải Tô Gia Lan.
Tô Gia Lan giơ tay lên, ngăn lại động tác muốn ngồi xuống của Tần Di Di.
“A Nhiên, con ngồi xuống bên cạnh mẹ.”
Tô Gia Lan vô tình mở miệng, trong lời nói có điều gì đó: “Tần tiểu thư, tôi có hơi lớn tuổi rồi và có chút hơi thận trọng hơn, tôi chỉ muốn ngồi cạnh người thân thiết với mình, hy vọng cô hiểu cho.”
Sắc mặt Tần Di Di trở nên cứng đờ.
Cô nhìn thoáng qua Giang Nguyệt đang ngồi ngay ngắn bên trái Tô Gia Lan, cho dù có đần độn đến đâu, lúc này cũng không đến mức nghe không ra ý tứ của Tô Gia Lan.
Đây là đang thể hiện cho cô thấy.
Tần Di Di rũ mi xuống, trong lòng cô cảm xúc dâng trào lên đỉnh điểm.