Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh lải nhải không ngớt, Kiều Cẩn Nhuận nhấn lông mày, dịu dàng nói: “Con ăn rồi, mẹ yên tâm.”
“Gần đây trạng thái của Như Như thế nào, có tốt hơn chút nào không?”
…
Sau khi ra khỏi phòng khám, Giang Nguyệt cảm thấy nhẹ nhõm một cách khó hiểu.
Không biết vì sao, vừa rồi khi Kiều Cẩn Nhuận làm động tác kia, cô cảm thấy có chút ái muội.
Nó đã vượt xa mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân bình thường.
Kể cả mối quan hệ giữa bạn bè với nhau cũng như vậy.
Giang Nguyệt mím môi, trấn an bản thân rằng có lẽ cô đã suy nghĩ quá nhiều.
Cô và bác sĩ Kiều chẳng qua mới gặp nhau vài lần, anh ta không thể nảy sinh ý nghĩ khác với cô.
Là do cô quá nhạy cảm thôi.
Giang Nguyệt vừa đi vừa cúi đầu, bởi vì đang phân tâm nghĩ chuyện khác nên không chú ý, suýt chút nữa đâm đầu vào xe lăn.
“Xin lỗi, là do tôi không chú ý.” Phản ứng đầu tiên của cô là xin lỗi, kết quả vừa ngẩng đầu lại phát hiện là người quen, Giang Nguyệt lập tức sửng sốt.
“Giang Nguyệt?” Tô Gia Lan khẽ gọi một tiếng, dường như cũng rất bất ngờ: “Sao cô lại ở bệnh viện?”
Lúc này Giang Nguyệt mới chú ý tới người đang đứng phía sau xe lăn Tô Gia Lan là Tiêu Kỳ Nhiên.
Xem ra là đưa Tô Gia Lan đến đây để kiểm tra sức khỏe thường kỳ.
Người đàn ông đứng sau xe lăn với vẻ mặt lạnh nhạt, đôi mắt đen láy dán chặt vào khuôn mặt cô, ánh mắt hơi dời xuống, dừng ở chiếc túi cô đang cầm.
“Bị bệnh sao?” Tô Gia Lan nhìn Giang Nguyệt, ân cần hỏi một câu.
Giang Nguyệt lắc lắc báo cáo kiểm tra sức khỏe trong tay, nói rõ ràng: “Không có, khiến Tiêu phu nhân phải quan tâm rồi. Chỉ là kiểm tra tổng quát mà thôi.”
Nghe vậy, Tô Gia Lan gật đầu, cũng không nghĩ nhiều: “Người trẻ tuổi làm việc căng thẳng, kiểm tra sức khỏe định kỳ cũng là một thói quen tốt.”
“Hôm nay đúng lúc công việc của A Nhiên cũng không bận, tôi bảo nó tới kiểm tra với tôi.”
Tô Gia Lan nói xong, quay đầu nhìn Tiêu Kỳ Nhiên một cái, sau đó trách móc: “Nếu Giang Nguyệt muốn đến kiểm tra sức khỏe, sao con không gọi cô ấy đi cùng luôn.”
Vẻ mặt Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lùng, ánh mắt liếc nhìn báo cáo kiểm tra sức khỏe trên tay cô một cách thờ ơ: “Con cũng không rõ mỗi ngày cô ấy sẽ làm gì.”