Cô không biết Tô Gia Lan muốn làm gì, nhưng trực giác nói cho cô biết, Tô Gia Lan định ra tay với Tần Di Di.
Khoảng thời gian Giang Nguyệt ở bên Tiêu Kỳ Nhiên cũng đã được chứng kiến một vài thủ đoạn của Tô Gia Lan.
Chẳng qua là tìm người gây ra hiểu lầm, sau đó châm lửa đốt người để tạo đà khiến Tần Di Di tự động rời khỏi Tiêu Kỳ Nhiên.
Đến khi điện thoại ngắt máy, Giang Nguyệt vẫn còn bàng hoàng.
Cô ngơ ngẩn cất điện thoại, lúc xách đồ định ra khỏi cửa thì nhìn thấy chiếc xe màu đen quen thuộc trước mặt.
Tiêu Kỳ Nhiên đã trở lại.
Anh bước xuống xe, áo sơ mi không cài khuy, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, đúng lúc đối diện với ánh mắt của cô.
Nhưng điều Giang Nguyệt không ngờ tới là trên xe còn có một người khác.
Chính là Tần Di Di, người đang thẹn thùng nắm tay áo của Tiêu Kỳ Nhiên.
Trốn cũng trốn không thoát, Giang Nguyệt không thể làm gì khác ngoài việc đối mặt trực tiếp với họ, ô im lặng vài giây trước khi chào đón họ một cách bình tĩnh.
“Chào chị Giang Nguyệt.” Giọng nói Tần Di Di tinh tế, rất thanh thúy: “Chị muốn đi đâu vậy, có muốn em và A Nhiên đưa chị đi không?”
Giang Nguyệt lắc đầu: “Tôi đã gọi xe rồi.”
Cô vừa định nhấc chân lên, Tiêu Kỳ Nhiên đã gọi cô lại, sắc mặt không thay đổi: “Muốn làm gì?”
Giang Nguyệt nói: “Về nhà.”
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên dừng trên người cô, nhìn cô đi ngang qua mình, anh đột nhiên nói: “Tôi muốn để Di Di ở lại Thụy Uyển.”
Hắn dừng lại một chút rồi nói thêm: “Sau này tôi sẽ chuyển đến sống cùng cô ấy.”
Giang Nguyệt sững người trong hai giây.
Không biết sao, cô bỗng nhiên cảm thấy khó thở, có một loại cảm xúc khó hiểu bắt đầu lan tỏa trong ngực cô.
Anh muốn đưa Tần Di Di đến sống ở Thụy Uyển?
Sống trong ngôi nhà mà cô đã sống trong nhiều năm. “Ngôi nhà” chứa đầy những kỷ niệm của cô về Tiêu Kỳ Nhiên.
Có lẽ, cũng không thể gọi là nhà...
Giang Nguyệt cúi đầu, túi xách trong tay đột nhiên lỏng ra, rơi thẳng xuống đất.
“Chị Giang Nguyệt, đồ của chị bị rơi kìa.”