Tiêu Kỳ Nhiên gật đầu, giọng điệu bình tĩnh: “Theo tôi trở về nhà tham gia yến tiệc của nhà họ Tiêu.”
Giang Nguyệt ghé mắt nhìn qua, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Giọng điệu của người đàn ông này rất thản nhiên, trên mặt không có biểu cảm gì: “Có gì mà kinh ngạc như vậy, đây cũng không phải là lần đầu tiên.”
Chuyện này là sự thật.
Bốn năm qua, mỗi năm Giang Nguyệt đều cùng Tiêu Kỳ Nhiên trở về tham gia yến tiệc của nhà họ Tiêu.
Mấy ngày trước Giang Nguyệt còn xem lịch, biết sắp tới sinh nhật Tiêu Viễn Phong.
Giang Nguyệt nhớ rõ mọi thứ về Tiêu Kỳ Nhiên, bao gồm cả các thành viên trong gia đình anh.
Trong phòng bệnh yên tĩnh, chỉ có giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên quanh quẩn.
Giang Nguyệt sững sờ vài giây.
Trong lúc nhất thời cô không hiểu rõ ý của anh: “Năm nay, anh phải là nên đưa Tần Di Di về chứ?”
Giang Nguyệt cố nén tâm trạng nặng nề trong lòng, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, lạnh nhạt nói: “Đúng lúc mượn cơ hội này để cho chú và dì quen biết cô ta một chút.”
Lúc cô nói những lời này, đôi mắt đen nhánh của Tiêu Kỳ Nhiên nhìn chằm chằm vào cô, đáy mắt cuồn cuộn những cảm xúc phức tạp, đôi mắt anh có chút lạnh lùng.
“Cô ấy không thích hợp với những dịp như vậy.” Anh nhìn Giang Nguyệt, ngữ khí lạnh nhạt: “Nhà họ Tiêu nước sâu, cô ấy không ứng phó được.”
Thì ra là bảo vệ Tần Di Di khỏi bị người nhà họ Tiêu nhắm vào.
Lông mi Giang Nguyệt rủ xuống, tự giễu mím môi, cảm thấy bản thân cực kỳ nực cười.
Vừa rồi cô lại vì chuyện Tiêu Kỳ Nhiên dẫn mình trở về nhà họ Tiêu mà có chút vui mừng.
Nhưng tất cả chỉ là vì cô có thể ứng phó với những người trưởng bối của nhà họ Tiêu tốt hơn Tần Di Di mà thôi.
Không còn gì khác.
Nói xong, Tiêu Kỳ Nhiên chỉnh sửa nếp gấp của âu phục, giọng điệu rất cường thế: “Tuần sau lúc nào xuất viện thì nói với tôi một tiếng, tôi kêu Tiết An tới đón cô.”
“Lễ vật tôi sẽ cho người chuẩn bị trước.” Ngữ khí Tiêu Kỳ Nhiên không hề gợn sóng: “Còn chưa hủy hợp đồng với Giang San thì tất cả những lời hứa trước đó đều có giá trị, cô biết phải làm gì rồi đấy, đừng làm tôi thất vọng.”
Giọng điệu của hắn vẫn cao cao tại thượng như mọi khi.
Để không làm Tiêu Kỳ Nhiên thất vọng, Giang Nguyệt đã cố gắng quá nhiều lần rồi.
Tiêu Kỳ Nhiên nói xong thì đứng dậy cất bước ra khỏi phòng bệnh.
Giang Nguyệt nằm trên giường, ánh mắt bình tĩnh nhìn trần nhà, khóe môi từng chút từng chút nhếch lên, chỉ còn lại chua xót.
…
Biết được Tiêu Kỳ Nhiên sẽ trở về nhà họ Tiêu để tổ chức sinh nhật cho Tiêu Viễn Phong, Tần Di Di không khỏi hưng phấn. Cuối cùng cô ta lấy hết dũng khí hỏi anh, lại biết được tin anh muốn dẫn Giang Nguyệt trở về.
“Tại sao?” Vẻ mặt cô ta thất vọng, trong giọng nói của cô ta mang theo vẻ không thể tin được: “A Nhiên, tại sao anh không đưa em về?”