Chương 557
Nghĩ tới đây, trong mắt Vân Thanh thoáng qua một tia lạnh lùng.
Chẳng ngờ ông trời lại phái cô đến nơi này, cô muốn cứu những người phụ nữ vồ tội đó! Xử lí đàng hoàng bọn khốn này!
Vân Thanh được Hải Sinh cõng về làng, dọc đường đi, Vân Thanh cũng nhìn rõ nơi mình đang ở: đó là một hòn đảo biệt lập, phải dựa vào một chiếc thuyền để ra ngoài. Lưu vực giữa đảo là một ngôi làng.
Hải Sinh cõng Vân Thanh nhanh chóng bước vào càn nhà gỗ nhỏ đơn giản của mình.
Trong phòng tràn ngập mùi ẩm mốc và mục nát, còn thoang thoảng mùi biền…
Vân Thanh cau mày.
Cô bị Hải Sinh ném lên giường.
Trên chiếc giường phủ đầy bụi bẩn, làn da trắng nõn mềm mại của người phụ nữ càng trở nên hấp dẫn hơn, khiến Hải Sinh phải mở to mắt.
“Cô là của tôi…là của tôi!!” Anh ta lẩm bẩm, vội vàng cởi quần áo, vô cùng vội vàng.
Vân Thanh nằm ở trên giường, yên lặng nắm chặt cây kim bạc trong lòng bàn tay.
Tác dụng của bột thuốc mê mạnh hơn cô nghĩ!
Trên đường đi cồ đã tốn rất nhiều công sức đến mức gần như không thể sử dụng được tay phải của mình, chỉ có một cơ hội duy nhất, cồ phải hạ gục người đàn ông này chỉ bằng một mũi kim!
Vân Thanh nhìn chằm chằm Hải Sinh trước mặt, lúc anh ta lao vào cô, cô đã âm thầm tập trung sức mạnh …
‘Rầm. rầm rầm ’
Nhưng vào lúc quan trọng này, đột nhiên có tiếng đập cửa vội vã….
“Anh Hải Sinh!” Giọng nói của một người đàn ông vang lên Qua khung cửa, vô cùng lo lắng “Anh có ỏ’ nhà không??”
Hải Sinh đang hưng phấn lại bị gián đoạn, vốn dĩ không muốn để ý tới.
Nhưng những gì người đàn ông ngoài cửa nói tiếp theo khiến anh ta không còn hứng thú làm việc đó nữa…
Người đàn ông lo lắng hét lên: “Bà phù thủy đó trốn thoát rồi! Trường thôn yêu cầu tôi kêu mọi người đi tìm kiếm người trên đảo, nếu không kéo dài thời gian, tế lễ vào đêm nay sẽ không tổ chứ được!”
Nghe đến ‘phù thủy’ Hải Sinh kích động đén mức nhanh chóng mặc quần áo vào, không quan tâm đến bàn chuyện gì nữa.
“Tới đây, tới đây!”
Trước khi rời đi, anh ta lo lắng liếc nhìn Vân Thanh trên giường, nhớ lại lòi chú ba nói, tác dụng của thuốc sẽ không dễ dàng hết như vậy.
Với lại cứ coi như người tỉnh rồi thì có thể trốn đi đâu chứ?
Hải Sinh cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng vẫn khỏa cửa trước khi ra ngoài.
Vân Thanh nghe thấy tiếng khóa cửa bên ngoài, cô giơ tay phải lên và đâm kim chính xác vào một số huyệt đạo của mình.
Một lúc sau, Vân Thanh đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, vận động cái cổ cứng ngắc, cau mày nhớ lại cuộc trò chuyện vừa rồi giữa Hải Sinh và người đàn ông ngoài cửa.
Phù thủy, lễ tế?
Ở Trung Quốc thế kỷ 21, những lòi như vậy vẫn có thể được nghe thấy…
Ngư dân trên hòn đảo này rốt cuộc là đang làm gì?
Nhưng trong tình huống này, Vân Thanh không quan tâm nữa, hiện tại việc cô trốn khỏi cán nhà đố nát này quan trọng hơn.
Vân Thanh thấy một cửa sổ trên tường được đóng ván, ván
gỗ đã cũ và mềm do ẩm, hơn nữa, Vân Thanh khỏe hơn phụ nữ bình thường nên cồ dễ dàng phá vỡ cửa số.
Trước khi rời đi, cô còn tìm một chiếc kéo đề mang theo trong trường họp khẩn cấp.
Tuy nhiên, lúc Vân Thanh nhảy ra khỏi cửa sổ, cô nhạy cảm nhận ra tiếng động nhỏ nhất phát ra từ đống cỏ khô phía sau nhà.
Cồ siết chặt chiếc kéo trong tay và lặng lẽ bước lại gần.
Trong đống cỏ khô… cỏ tiếng thở và tiếng tim đập cực kỷ yếu ớt, không giấu được sự hoảng sợ.
Tựa như có người đang tuyệt vọng bịt miệng vì sợ hãi…
Vân Thanh đột nhiên đưa tay lôi ra người đang trốn trong đống cỏ khô, tay còn lại giơ kéo lên định đâm người.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy rõ ràng người bị bắt, cô không khỏi hơi giật mình, động tác dừng lại.
Thứ cô lấy ra hóa ra là một cô bé nhìn chỉ mười ba, mười bốn tuổi, gầy đến đáng thương, khuôn mặt to như lòng bàn tay khiến đôi mắt to đến kinh ngạc.
Nhưng vào lúc này, trong mắt cô bé tràn đầy sợ hãi, dưới tay run rẩy, hai tay chắp lại im lặng cầu xin.
Vân Thanh lập tức hiểu ra điều gì đỏ: “Em bị câm à?”