Chương 537
Nghê Lệ Na lau nước mắt trước ống kính, càm thấy vô cùng tủi nhục.
“Phóng viên các bạn chắc hẳn đều biết tôi từng là siêu mẫu nổi tiếng nhất Trung Quốc. Nhưng vì tình yêu, tôi sẵn sàng từ bỏ sự nghiệp và trỏ’ thành người phụ nữ đứng sau Lục Kỳ Hữu. Anh ấy không muốn tồi xuất hiện cồng khai. Mấy năm nay tôi ở nước M chám sóc lão phu nhân Lục gia, hy vọng anh ấy sẽ thường đến gặp tôi thật nhanh, chúng tôi đã bí mật đính hôn rồi!”
Nói tới đây, Nghê Lệ Na khoe chiếc nhẫn kim cương trên tay, nước mắt rơi xuống khuôn mặt: “Nhưng tôi không ngờ rằng đến lúc tồi nghĩ cuối cùng mình cũng tìm được hạnh phúc! Tôi lại thấy tin tức như thế này trên mạng!”
Nghê Lệ Na đã khóc như mưa, thấy thật đáng thương, thật nhục nhã và vô cùng uất ức.
Các phóng viên bị kích động, tất cả đều tràn đầy sự phẫn nộ, chỉ tay vào Vân Thanh.
“Vân tổng, không phải cô đã kết hôn rồi sao? Còn ngoại tình với Lục tồng, cô không thấy xấu hồ sao?”
“Vân tồng, nghe nói Lục Kỳ Hữu đã đứng tên mình đầu tư vào công ty nước hoa của cô vì giữa hai người cỏ giao dịch mờ ám đúng chứ?”
Lúc này, có phỏng viên thoáng nhìn thấy tấm biển quảng cáo của Nghê Hoan bên cạnh, chợt nhớ ra gì đó “đúng rồi, Nghê Hoan và Nghê Lệ Na không phải là chị em ruột sao?”
Nghe đến tên Nghê Hoan, vẻ mặt Nghê Lệ Na cứng đờ, nhưng chỉ trong chốc lát, cô ta đã lạnh lùng nói: “Thứ giết người đó, Nghê gia chúng tôi đã đoạn tuyệt quan hệ với cô ta từ lâu.”
Nói xong,cô ta trừng mắt nhìn Vân Thanh mang theo ý khinh thường châm chọc, cười nói: “Một tiểu tam vô sì, ký tên cho kẻ giết người để làm người phát ngồn! Thật đúng là một giuộc.”
Vân Thanh cau mày, trước khi cô kịp mở miệng, một bóng người nhỏ bé đột nhiên lao ra và lao về phía Nghê Lệ Na.
“Người phụ nữ xấu xa, không được mắng cháu. Mẹ không phải kẻ giết người!”
Tiểu Bảo ứng trước mặt Nghê Lệ Na tức giận đẩy cô ta.
Đôi mắt của thằng bé đầy giận dữ.
Nghê Lệ Na nhìn chằm chằm thằng bé đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, sửng sốt rồi lập tửc nhận ra thằng bé này chính là con trai của Nghê Hoan!
Nhưng giây tiếp theo, cô ta thấy khuôn mặt cùa tiểu Bảo rất giống Lục Kỳ Hữu, đặc biệt là nốt ruồi ở khóe mắt…
Đôi mắt Nghê Lệ Hoan co rút lại, toàn thân run lên.
Không phải những người đó đã phá đứa con của Nghê Hoan lúc còn trong tù sao? !
Chết tiệt!
Cô ta bất cẩn, lại đề cái thứ Nghê Hoan kia sinh đứa con ra!!
Không được, cồ ta tuyệt đối khồng thể để Lục Kỳ Hữu biết!
Nghê Lệ Na thoáng nhìn thấy góc nhọn của bàn kính cách cô ta vài bước, trong mắt hiện lên một tia sát ý rõ ràng.
Cô ta nhếch khóe môi, cố ý kích động tiểu Bảo: “Không ai biết nám đó cuộc sống riêng tư của Nghê Hoan loạn đến mức nào! Đứa con hoang như mày, sợ cũng không biết cha ruột của mình là ai?”
Tiểu Bảo chỉ mới sáu tuồi không thể nghe hiểu hết, nhưng nó biết con hoang không phải lời hay ho gì.
“Cháu không phải con hoang! Cháu là con của mẹ!” Tiểu Bảo tức giận xô Nghê Lệ Na.
Nghê Lệ Na nhân cơ hội né sang một bên, đầu tiểu Bảo đập vào góc nhọn của bàn kính phía sau…
Trong mắt Nghê Lệ Na hiện lên một tia tàn nhẫn.
Tốt nhất là giết chết thứ đáng lẽ không nên sinh ra này!!
Vân Thanh sớm nhận ra vẻ mặt Nghê Lệ Na không ổn khi cô ta nhìn chằm chằm vào Tiểu Bảo, cô đã chuẩn bị phản ứng rất nhanh để lao tới bảo vệ đầu của tiểu Bảo.
Nhưng không ngờ, Hoắc Cảnh Thâm bên cạnh lại di chuyến nhanh hơn, bàn tay to lạnh lẽo bảo vệ đầu tiếu Bảo, mu bàn tay chặn góc cạnh bàn kính.
Hoắc Cảnh Thâm hạ mí mắt xuống, đôi mắt sắc bén lạnh lùng nhìn thẳng vào Nghê Lệ Na, lúc đó, sát khí lạnh lùng tỏa ra từ người anh khiến Nghê Lệ Na không tự chủ được run rầy.
Cô sợ hãi lùi lại vài bước.
Vân Thanh lao tới để bảo vệ tiểu Bảo.
“Cô muốn làm gì?” Vân Thanh tức giận nhìn chằm chằm Nghê Lệ Na “Cô muốn giết chết thằng bé sao?!”
Nếu chậm mấy giây, tiểu Bảo sẽ đổ máu tại đây.
Nghê Lệ Na bình tĩnh lại, đương nhiên không chịu thừa nhận.
“Cô đang nói nhảm cái gì vậy? Có nhiều người đang nhìn chằm chằm như vậy! Rõ ràng là thằng bẻ này muốn đẩy tôi, tôi không thể tránh sao?? Nếu vừa rồi tôi không tránh, nó đã đẩy tôi rồi vào góc bàn rồi.” Nghê Lệ Na trừng mắt nhìn tiều Bảo ở phía sau Vân Thanh, chán ghét lên giọng, mỉa mai nói: “Đúng là mẹ nào con nấy! Đều là trời sinh xấu xa!
Nó cố ý hại tôi không được, té chết chũng đáng….”
Vân Thanh chịu không nổi nữa, nắm tay ngứa ngáy.
Tuy nhiên, trước khi cô kịp ra tay, một nhân vật tức giận khác đột nhiên lao vào đám đông và tát mạnh vào khuôn mặt kiêu ngạo của Nghê Lệ Na.
“Cô câm miệng cho tôi!”