Chương 509
Hai mươi phút sau.
“Tần tiểu thư, cô xem xem đây có phải là chiếc điện thoại cô đang tìm không!” Người giúp việc giơ chiếc điện thoại vừa tìm được trong thùng rác lên và đưa cho Tần Dĩ Nhu với vẻ mặt nịnh nọt.
Điện thoại di động của Tần Quân Thành tìm mãi không thấy, Tần Dĩ Nhu lo lắng nên mua chuộc giúp việc yêu cầu bà ta tìm mọi nơi, kề cả mọi ngóc ngách!
Tần Dĩ Nhu nén cảm giác buồn nôn, gói nó vào khán giấy rồi mang đi kiểm tra.
Nhìn bề ngoài thì quả thực giống hệt của Tần Quân Thành.
Hơn nữa vẫn có thể mở lên, mật khẩu cũng có tám chữ sô…
Bây giờ, Tần Dĩ Nhu đã chắc chắn đây là điện thoại của Tần Quân Thành!
Nhưng tại sao nó lại xuất hiện trong thùng rác dưới lầu?
Chắc chắn có người đã lợi dụng lúc hỗn loạn lấy trộm điện
thoại, sau đó sợ gây phiền phức nên vứt đi…
Tần Dĩ Nhu thầm thở phào nhẹ nhõm, may mắn là điện thoại không rơi vào tay con khốn Vân Thanh.
“Được rồi, bà đi đi.”
Sau khi đuổi người giúp việc đi, Tần Dĩ Nhu đem điện thoại đập vỡ thành từng mảnh.
Bây giờ, bằng chứng cuối cùng đã biến mất!
Trong mắt Tần Dĩ Nhu lóe lên tia tàn nhẫn.
Tiếp theo, việc cô ta phải làm chính là ngản cản Tần Quân Thành mãi mãi không tỉnh lại!
Lúc này, Tần Quân Thành vẫn bất tỉnh và nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, có vệ sĩ canh 24/24.
Tần Dĩ Nhu nhân lúc các vệ sĩ nghỉ ngơi năm phút thay ca và lẻn vào phòng bệnh.
Tần Quân Thành vẫn đang đeo máy thở trên giường bệnh, nằm bất động, nếu máy đo nhịp tim bên cạnh không ghi lại nhịp tim ổn định của ông ta, Tần Quân Thành hẳn đã im lặng như chết.
“Cha, lúc còn sống cha đã phải chịu nhiều đau khồ, khiến con sợ hãi…” Tần Dĩ Nhu chậm rãi đưa tay ra, đặt vào cổ Tần Quân Thành, lẩm bầm như tự thôi miên: “Cha yêu con nhiều như vậy, con biết cha cũng phải hy vọng con có thề sống tốt! Bây giờ chỉ cần cha chết, con mói có thể yên tâm nghỉ ngơi!”
Lực trong tay cô ta siết chặt từng tấc.
Tần Quân Thành đang hôn mê đương nhiên sẽ không phản kháng, nhưng nước mắt chậm rãi chảy ra từ khóe mắt nhắm nghiền…
Lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra.
“Cô đang làm gì vậy?!” Giọng nói Vân Thanh vang lên.
Tần Dĩ Nhu sợ hãi đến run rẩy tay, nhanh chóng bình tĩnh lại, cô ta quay lại thì thấy Vân Thanh xuất hiện ở cửa, còn cỏ… Hoắc Cảnh Thâm đứng bên cạnh.
“Anh Tư…” Cô ta cắn môi, nhìn Hoắc Cảnh Thâm rồi giải thích: “Em chỉ lo lắng cho cha em, em chỉ muốn vào gặp và nói chuyện với ông ấy thôi…”
“Ha …” không đợi Hoắc Cảnh Thâm mở miệng, Vân Thanh cười lạnh, nhỏ giọng nói: “Tấm lòng hiếu thảo của Tần tiểu
thư thật cảm động!”
Giọng điệu giễu cợt này khiến Tần Dĩ Nhu bất giác nắm chặt hai tay.
Mẹ kiếp, cô ta đang trêu chọc ai vậy?!
Tần Dĩ Nhu liếc nhìn Hoắc Cảnh Thâm trước mặt, lộ ra vẻ cô đơn, nói: “Vân tiểu thư là người ngoài không biết đấy thôi, mẹ tôi mất sớm, chính cha tôi là người một mình nuôi tôi lớn lên, ồng ấy sợ tôi bị mẹ kế ức hiếp, cho nên nhiều năm như vậy ông vẫn chưa tái hôn… Anh Tư, anh biết cha con em quan hệ sâu đậm, cha em không còn, em phải làm sao đây…”
Nói tới cuối cùng, Tần Dĩ Nhu che mặt khóc, cả người lộ ra
vè yếu đuối đau thương, dường như lúc nào cũng có thề ngất đi, thuận thế dựa vào Hoắc Cảnh Thâm.
Hoắc Cảnh Thâm theo bản năng lủi lại nửa bước, nhưng còn chưa kịp đẩy cô ta ra, Vân Thanh đã trực tiếp vươn tay tóm lấy Tần Dĩ Nhu, ấn thẳng vào vết thương trên cổ tay.
“A!” Tần Dĩ Nhu đau đớn kêu lên, sắc mặt tái nhợt “Cô làm gì vậy?! Đau quá, buông ra!!”
Đây chẳng phải là rất kiêu ngạo sao?
Làm sao cô ta cỏ thể giả vờ yếu đuối trước mặt chồng người khác chứ?
Vân Thanh trọ’n tròn mắt, gọi vệ sĩ tới cửa, đẩy Tần Dĩ Nhu tới.
“Tần tiều thư đã yếu như vậy, mấy ngày này cô tốt nhất nên ở lại phòng bệnh chàm sóc bản thân thật tốt! Đừng tùy ý ra ngoài đi lại!”
Vân Thanh rất nghiêm túc cảnh cáo vệ sĩ “Các ngươi trong mấy ngày này canh chừng mỗi bước đi của Tần tiểu thư, nếu như có người muốn đụng chạm, ta chỉ có thể hỏi tội các người!”
“Vâng, phu nhân.’
Tần Dĩ Nhu không ngờ Vân Thanh sẽ làm như vậy!
Nếu cô ta bị vệ sĩ theo dõi 24/24, cô ta còn làm sao ra tay được?
Tần Dĩ Nhu lo lắng nói “Tôi không sao, tôi muốn ở cùng với cha tồi. Điều quan trọng nhất bây giờ là ông ấy có thể bình an tỉnh lại…”