Chương 508
Vân Thanh ngủ một giấc rất sâu.
Cơ thể mệt mỏi rã rời, chỉ mơ hồ cảm thấy như thề mình đang bị chuyển tới chuyển lui.
Nhưng mí mắt nặng quá, không thể mở ra được.
Đợi cô ngủ đủ rồi, lúc mở mắt ra thì phát hiện mình đang nằm trên giường, một tay vẫn đang tiêm dung dịch dinh dưỡng… Chẳng trách cô ngủ lâu như vậy không bị cơn đói đánh thức.
Đột nhiên tiếng điện thoại di động reo lên, Vân Thanh nhìn vào chiếc túi trên ghế sofa.
Cồ rút ống truyền dịch ra và bước tới lấy điện thoại di động từ trong túi.
Người gọi đến là sư tiểu đệ của Y Tiên Các, người chịu trách nhiệm thu thập thông tin thị trường.
Tối qua cô đã yêu cầu Y Tiên Các điều tra vụ mua lại Trầm hương Kì Nam gần đây trên thị trường, có tin tức gì thì báo cho cô biết… Xem ra bây giờ đã điều tra được rồi.
“Tra được gì rồi?” Vân Thanh hỏi thẳng.
“Thiếu các chủ, gần đây trên thị trường có người mua Trầm hương Kì Nam với số tiền lớn, nhưng hành tung của đối phương rất bí ẩn, mỗi giao dịch đều là tiền mặt, người thực hiện giao dịch cũng khác nhau. Không để lại manh mối nào…”
Muốn thông qua người mua để tìm người thì là ngõ cụt rồi.
Nhưng tiểu sư đệ đã cung cấp một thông tin quan trọng khác.
“Trên thế giới hiện nay không có nhiều Trầm hương, chúng ta cũng đã thu mua rồi. Có điều em nghe nói ngày mai sẽ có một cuộc đấu giá ở phái Caesars, uộc đấu giá cuối cùng là mảnh Kì Nam trầm hương lớn nhắt còn tồn tại trên thế giới hiện nay.”
Nếu đối phương cần phải dựa vào Kì Nam trầm hương để tồn tại, nhất định sẽ không bỏ lỡ cơ hội này!
Sư đệ ở đầu bên kia điện thoại nhắc nhờ: “Thiếu các chủ, mặc dù phần lớn thế lực của phái Caesars đều ở nước ngoài và không nổi tiếng ỏ’ Trung Quốc, nhưng bọn họ cũng không phải là một băng đảng nhỏ. Lần này phái Caesars tồ chức một cuộc đại hội đấu giá, chỉ có thành viên có thư mời
mới được vào. Thư mời không dễ lấy…”
Vân Thanh tự tin: “Chị có cách.”
Ở những nơi khác, cô chưa chắc có thể tự do ra vào.
Nhưng phái Caesars… thuộc một nửa gia đình cô.
Vân Thanh chuyển đổi tài khoản email của mình, quả nhiên đã lấy được thư mời của phái Caesars từ một đống email.
Đoạn mờ đầu đọc rõ ràng: [Amber tiểu thư thân mến…]
Sau ba nàm, Vân Thanh nhìn lại mật danh của mình, có một cảm giác kì lạ như thể đã xảy ra từ cả đời rồi…
Cô lướt lên, trong ba nàm này, những email phái Caesars gửi cho cồ, cô không trả lời.
Nhưng lần này, đế vạch trần kẻ đứng sau rắc rối của Hoắc Cảnh Thâm, Vân Thanh lần đầu tiên đáp lại lời mời: [Tôi sẽ đến đúng giờ…]
Có điều, thân phận của Amber quá gai mắt.
Vân Thanh yêu cầu phái Caesar gửi cho cô một lá thư mời khác và cô muốn tham gia cuộc đấu giá với tư cách là Vân
Thanh.
Cô muốn âm thầm đi gặp mặt kẻ dám uy hiếp Hoắc Cảnh Thâm… Sau đó, tất nhiên, cô sẽ dạy anh ta cách cư xử!
Phía phái Caesar đương nhiêu cầu còn không được, chưa đến ba phút, một lá thư mời mới đã được gửi đến hộp thư cùa Vân Thanh.
Ngay khi Vân Thanh lưu ảnh chụp màn hình mã QR của thư mời, một cuộc điện thoại khác lại gọi đến như một lời nhắc nhờ.
“Lão đại, tôi sắp chết cóng rồi, sao anh không tới!” Giọng nói cực kỳ oán hận và ủy khuất của Tạ Lãng truyền đến từ đầu bên kia của điện thoại “Có phải cô đùa tồi không? Chân
tôi ngồi đến tê rồi.
Vân Thanh chợt nhớ tới trước khi ngủ, cô gọi điện thoại cho Tạ Lãng, để anh ta chờ ở cửa sau bệnh viện…
“Thực xin lỗi, tôi ngủ quên! Cho tôi ba phút!”
Vân Thanh khoác áo khoác chạy ra cửa sau, thấy Tạ Lãng đang ngồi xổm trong góc, trố mắt nhìn chằm chằm.
“Lão đại…” Tạ Lãng ngẳng đầu, đôi mắt to vô hại nhìn thắng vào cô, giống như một con chó lớn bị chủ bỏ rơi.
Vân Thanh ho nhẹ vài tiếng, rồi đưa ra ba ngón tay lên ra hiệu.
“Tiền lương sẽ táng gấp ba lần.”
Tạ Lãng lập tức cười to lộ hàm răng trắng: “Lão đại, ta thích nhất chờ người khác, cô đến muộn tí nữa cũng không sao.”
Quả nhiên, tiền có thể chữa lành tất cả.
Vân Thanh không lãng phí thời gian, đưa điện thoại cho Tạ Lãng: “Giúp tồi giải mã chiếc điện thoại này.”
Tạ Lãng kiểm tra, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Đây không phải là điện thoại bình thường, có thế phải mất hai ba ngày.”
Vân Thanh cũng đã đoán trước được thời gian sẽ nhanh thôi.
Mặc dù Tạ Lãng là hacker hàng đầu thế giới, nhưng Tần Quân Thành lại là người đứng đầu Tần gia, nếu điện thoại di động cùa ông ta không cỏ biện pháp bảo vệ nào thì Tần gia đã phá sản rồi…
“Thời gian anh nắm rõ là được.” Vân Thanh nói thêm “Anh lấy cho tôi một cái khác giống hệt cái này.”
“Được.” Tạ Lãng cầm tiền đi giải quyết, tuyệt đối tín nhiệm Vân Thanh, không hỏi nhiều.
Anh ta chụp ảnh mặt trước và mặt sau điện thoại của Tần Quân Thành rồi gửi đi, mười phút sau, sau đó cỏ một người anh em gửi cho anh ta một chiếc giống hệt, ngay cả vết xước trên điện thoại cũng giống nhau.
Vừa mở khóa, là mật khẩu gồm tám chữ số.
Vân Thanh rất hài lòng nói: “Cảm ơn.
Cô tách Tạ Lãng ra, xoay người đi đến bệnh viện.
Khi đi ra ngoài tòa nhà bệnh viện, cô ném chiếc điện thoại di động của mình vào thùng rác gần đó…