Chương 478
“Anh vẫn luôn ở cán phòng này?” Vân Thanh hoài nghi nhìn Mr. Butterfly.
Dãy phòng này giá một đêm ít nhắt mấy vạn, giá cả thị trường của Mr. Butterfly tốt như vậy, có thề kiếm được nhiều như vậy sao?
Mr. Butterfly đọc được sự nghi ngờ trong mắt cô, lòng tự trọng của anh ta bị đánh trúng, anh tủi thân sờ sờ mặt.
“Ta xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ không xứng đáng được người ta nuôi dưỡng sao?”
Vân Thanh chưa kịp mở miệng, Hoắc Cảnh Thâm đã cười chế nhạo: “Bình thường không sao, soi gương nhiều hơn chút đi.”
Nuôi dường….anh nhìn Vân Thanh bên cạnh, đây chắc là vợ anh đối xử với anh!
Tên bede đáng chết này cũng xứng??
Mr. Butterfly đột nhiên nồi trận lôi đình “Anh có phải là đang bới lông tìm vết không?”
Hoắc Cảnh Thâm phớt lờ anh ta, đến một lúc, anh lại cầm khấu súng giảm thanh lên, chậm rãi nghịch nỏ trong tay.
Mr. Butterfly nuốt nước bọt.
Vân Thanh gửi tin nhắn cho Tạ Lãng, yêu cầu anh ta tìm ra ai đã đặt phòng cho dãy phòng cho thuê dài hạn …
Trong vòng ba phút, Tạ Lãng đã tìm ra.
Tạ Lãng [Lão đại, người thuê dài hạn cán phòng tồng thống này là một phụ nữ nước ngoài giàu có, nhưng cô ta không ở Bắc Thành, cán phòng này được dùng để nuôi một tên trai bao.]
Nhân tiện, Tạ Lãng còn gửi bức ảnh của người phụ nữ giàu có.
Vân Thanh nhìn bức ảnh, lại nhìn Mr. Butterfly.
Thầm nghĩ, số tiền này… kiếm được không dễ dàng.
Mr. Butterfly tình cờ liếc nhìn điện thoại của mình, một tin nhắn đến từ người bạn tâm giao của anh ta.
[Ngài, có người đang điều tra ngài, đừng lo lắng, tất cả thông tin giả mạo đã được thay thế.]
Điều tra anh ta?
Anh ta cỏ rất nhiều thân phận giả, cái này không được thì đổi cái khác, chút chuyện nhỏ.
Mr. Butterfly nhếch khóe miệng, ngây thơ nhìn Vân Thanh “Hoắc phu nhân, xảy ra chuyện gì vậy?”
Vân Thanh: “…Không sao, ngoài chồng tôi ra còn có ai vào phòng anh sao?”
“Đương nhiên rồi.” Mr. Butterfly mơ hồ nói: “Ngành của tôi, tôi đương nhiên cần tiếp đãi những vị khách khác nhau. Nhưng khách của tôi đều là những người giàu có hoặc đắt tiền như Hoắc tiên sinh, khi đến cửa, họ sẽ đeo khẩu trang.”
Hoắc Cảnh Thâm bị ám chì “…”
Tay ngứa ngáy, muốn giết người.
Vân Thanh trầm ngâm nhìn Mr. Butterfly vài giây, sau đó đột nhiên buông ra, áy náy nói với Mr. Butterfly “Xem ra là tôi tìm lầm người, xin lỗi đã làm phiền.”
Tnói xong cố kéo Hoắc Cảnh Thâm đi ra ngoài.
Một mình cô tìm lỗi, vẫn có khả năng.
Nhưng nếu ngay cả Hoắc Cảnh Thâm tìm ra lỗi, thì xác suất bằng không.
Chắc chắn Mr. Butterfly tuyệt đối có vấn đề.
Vân Thanh tùy ý vuốt tóc bên tai, một chiếc tai nghe giám sát được cắm vào tai của cồ.
Vừa rồi, khi Mr. Butterfly và Hoắc Cảnh Thâm đấu võ miệng như gà con, cô đã nhét một máy nghe trộm vào dưới bàn trà.
Khi Vân Thanh cùng Hoắc Cảnh Thâm bước vào thang máy, cửa thang máy bên cạnh mở ra, Mạc Bắc Châu bước ra ngoài trong bộ đồ màu hồng.
Anh ta đi thẳng vào phòng riêng của Mr. Butterfly, cửa vẫn để mở.
Mạc Bắc Châu vội vàng đi vào “Kiều…”
Vừa vào cửa, Mr. Butterfly đã hung hăng che miệng lại.
Mr. Butterfly làm một cử chỉ im lặng với anh ta, xoay bàn trà và nhẹ nhàng đặt nó lên tấm thảm.
Mạc Bắc Châu nhìn thấy máy nghe trộm với đèn tín hiệu màu đỏ sẫm nhấp nháy.
Trong nháy mắt anh ta hiểu ra cái gì đó, mấp máy môi hỏi Mr. Butterfly “Vân Thanh?”
Mr. Butterfly gật đầu.
Với cùng một thói quen, anh ta sẽ không bị lừa hai lần.
Mr. Butterfly tự véo cổ và bắt đầu màn trình diễn của mình.
“Tiên sinh, anh đừng vội … đì tắm trước đi. A… ngài thật lỗ
mãng, nhẹ chút….
Mạc Bắc Châu
Một bên khác, trong xe, Vân Thanh nghe thấy giọng điệu kệch cỡm của Mr. Butterfly, Vân Thanh nồi da gà.
Không chịu nồi, cô giật phăng tai nghe ra.
Mặc kệ Mr. Butterfly là diễn hay là thật, mấy người đàn ông ti tiện như vậy thật sự không có mấy người…
“Nghe lén chì phí thời gian.” Giọng nói lạnh lùng của Hoắc Cảnh Thâm vang lên bên cạnh cô, lộ ra một chút kiên quyết cùng tàn nhẫn. “Chi bằng trực tiếp bắt cóc anh ta.”
Anh đương nhiên biết Vân Thanh đã làm gì.
Theo ý kiến của anh, Mr. Butterfly xảo quyệt đó chắc chắn không đơn giản, nếu muốn anh ta nói ra, thì phải dùng cách trực tiếp và tàn nhẫn nhất…
“Hoắc tiên sinh, dùng hành vi phạm pháp.”
Vân Thanh không muốn Hoắc Cảnh Thâm nhúng tay vào chuyện này, cô rất nghiêm túc, thành thật nói “Người ta nhắm vào em, em sẽ xử lý.”
Hoắc Cảnh Thâm cau mày, nhưng lần này anh không hứa với cô.
“Chuyện này em đừng quan tâm.’’
“Có người muốn hãm hại em sao?” Vân Thanh dùng đôi mắt trong suốt nhìn thẳng anh, đi thẳng vào vấn đề “Cho nên anh mới sắp xếp Lưu Phong mang theo nhiều vệ sĩ như vậy để bảo vệ em, đúng không?”
Khóe môi Hoắc Cảnh Thâm khẽ mím lại, có một số chuyện anh không thể đề cô biết…
“Yên tâm, anh sẽ không để em xảy ra chuyện.” Cuối cùng Hoắc Cảnh Thâm chỉ nói ra câu này.
Vân Thanh biết mặc dù thường đi theo anh, nhưng Hoắc Cảnh Thâm dù sao cũng là Hoắc Cảnh Thâm, sự thống trị ở vị trí cao trong một thời gian dài đã khắc sâu trong xương anh.
Không có chỗ cho việc đảo ngược những gì anh quyết định.
Và lần này, Hoắc Cảnh Thâm có vẻ cực kỳ bướng bỉnh.
Anh vươn tay ôm Vân Thanh vào trong lòng.
Vân Thanh dựa vào trong lồng ngực của anh, nhưng trong lòng lại dâng lên một loại cảm giác bất an khỏ hiểu, phảng phất trước mắt bình tĩnh, thủy triều cuồn cuộn, một trận cuồng phong không thể tránh được nổi lên…