Chương 427
Giọng nói của người đàn ông tuy lạnh lùng nhưng lại lộ ra sự hung bạo đáng sợ.
Một câu ngạo mạn như vậy từ miệng Hoắc Cảnh Thâm chì khiến người ta sợ hãi…
Bá tước Smith tái mặt.
Ồng ta biết Hoắc Cảnh Thâm không nói đùa, người đàn ông này thực sự có nàng lực ngăn cản Winona sống sót rời khỏi Bắc Thành!
“Hoắc tiên sinh!” Bá tước Smith dùng cách xưng hô của mình, hạ thấp địa vị xuống, nghiêm túc nói: “Winona được chiều hư không khiểu chuyện, đã đắc tội anh, tôi thay mặt con bé xin lỗi anh.”
Hoắc Cảnh Thâm liếc nhìn sự cúi đầu của Smith, cuối cùng anh cũng buông tay và tha cho Winona.
“Đừng thách thức giới hạn cùa tôi, tồi không đủ kiên nhẫn đề nhắc nhở cô lần hai đâu.”
Hoắc Cảnh Thâm lạnh lùng bỏ qua lời cảnh cáo này, quay người rời khỏi phòng vip, Hàn Mặc đang canh cửa lập tức đưa khoác cho anh.
“…Tên khốn!” Winona vừa rồi suýt chút nữa bị Hoắc Cảnh Thâm bóp chết, lúc này mới lấy lại hơi thở.
Cô ta sắp phát điên rồi, mười một nám trước được hoàng hậu nhận làm con gái đỡ đầu, cô là công chúa út của hoàng thất nước B, được cưng chiều vô cùng! Rất nhiều đàn ông đổ xô theo đuổi cồ!
Nhưng Hoắc Cảnh Thâm… cô chạy từ nước B đến Bắc Thành vì anh, anh lại dám đối xử với cô như vậy!
Anh nghĩa anh là gì chứ?!
“Tên khốn kiếp, tôi nhìn trúng anh là phúc khí của anh!” Winona tức giận nói “Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho mẹ, phong tỏa tất cả việc làm án của anh ta ở nước B… tôi muốn anh ta cầu xin tôi!
“Winona, đủ rồi!” Steven giật lấy điện thoại của cô một cách bất thường.
Ồng ta nhìn ra ngoài cửa với nỗi sợ hãi kéo dài, một tầng sợ hãi lấp đầy nơi sâu thẳm trong đôi mắt mây xanh xám
cùa ông ta.
… Người đàn ồng đó không chỉ là một doanh nhân.
“Chú Steven, chú đang làm gì vậy?!”
Winona rất bất mãn “Vừa rồi chú thấy anh ta bắt nạt cháu như thế nào không?”
“…Được rồi! Chuyện này đừng quấy rầy nữ hoàng.” Steven nói “Mục đích cháu tới là muốn gặp Hoắc tiên sinh, bây giờ đã thấy người rồi, cháu có thể chuẩn bị trở về.”
Winona không tin vào tai mình, cô ta giậm chân, lớn tiếng nói: “Chú thả cháu ra?! Rõ ràng là Hoắc Cảnh Thâm…”
“Tính cách Hoắc tiên sinh lạnh lùng, những cũng không phải người nói lý, anh ta đối với cháu như vậy, nhất định là lỗi của cháu trước.”
Steven kiên quyết nói, nhìn đứa cháu gái này, ông ta cũng cảm thấy hơi hối hận vì đâ mềm lòng giới thiệu cô với Hoắc Cảnh Thâm, bây giờ rắc rối thành ra thế này.
…. Steven nói kĩ càng: “Ngày mai ta sẽ sắp xếp người đưa cháu ra khỏi Bắc Thành!”
Winona săp phát điên.
Đọi Steven rời đi, cô ta không kiềm chế được cơn tức giận và mạnh tay lật đổ bàn án, khiến bộ đồ ăn vở tung tóe trên sàn.
Winona nắm chặt lòng bàn tay, cảm giác nhục nhã chưa từng có khiến cô ta vô cùng tức giận.
Cô ta nhìn khuôn mặt xinh đẹp của mình trên cửa sồ thủy tinh, đưa tay sờ lên cồ, Hoắc Cảnh Thâm vừa nắm lấy cổ cô…
Anh cách cồ rất gần.
Khi đó, cô ta gần như có thề cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo của người đàn ông đỏ…
Vào giây phút nhưu sắp chết đó, Winona biết rất rõ ràng rằng trái tim mình vẫn còn đập vì Hoắc Cảnh Thâm.
Vẻ mặt của Winona trỏ’ nên ám ảnh.
… Cồ ta dường như đã thực sự yêu người đàn ông đó.
Dù trước đây Hoắc Cảnh Thâm có thái độ lạnh lùng với cô, nhưng anh lại sẵn lòng ngồi ăn tối cùng cô…
Điều này ít nhất cho thấy anh không ghét cô.
Là người phụ nữ đó!
Winona phản ứng đột ngột, như thể Hoắc Cảnh Thâm đã đọc biền số xe của người phụ nữ trước khi cô ta tức giận với chính mình!
… Chẳng lẽ người phụ nữ chết tiệt đó có liên quan gì đến Hoắc Cảnh Thâm? !
Sau khi án uống xong, Vân Thanh cùng Lục Kì Hữu bước ra khỏi nhà hàng.
Gió đêm khiến cô thoải mái híp mắt, uề oải ngáp một cái.
Xe của cô bị công chúa não tàn đỏ kéo đi, ỏ’ nơi này gọi xe cũng không tiện.
Vân Thanh khẽ nheo mắt, đang cân nhắc nên gọi điện cho Tạ Lãng hay gọi xe qua mạng, Lục Kì Hữu bên cạnh duyên dáng nói: “Cô đi đâu? Tôi tiễn cô.”
“Được.” Vân Thanh cũng không lễ độ với anh ta, đi theo Lục Kì Hữu đến bãi đậu xe, lấy điện thoại di động ra, định hỏi Hàn Mặc Hoắc Cảnh Thâm ờ đâu.
Bây giờ trợ lý Hàn đã chính thức trỏ’ thành gián điệp của cô.
Vân Thanh: [Trợ lý Hàn, Hoắc Cảnh Thâm có ở công ty không? ]
Lúc này, Hàn Mặc đi theo Hoắc Cảnh Thâm vừa ra khỏi thang máy ở bãi đậu xe ngầm tầng một.
‘Buzz—’ Điện thoại của Hàn Mặc rung lên.
Anh cúi đầu thoáng nhìn thấy hai chữ “Phu nhâ” lập tức tắt màn hình điện thoại, ngẩng đầu lên không ngờ bắt gặp ánh mắt thâm thúy thâm thúy của Hoắc Cảnh Thâm, Hàn Mặc sợ tới mức suýt chết.
Hàn Mặc nuốt nước bọt: “Tứ gia…”
“Tin nhắn của ai?”
Rõ ràng Hoắc Cảnh Thâm cũng nghe được.
“Chỉ là tin nhắn rác, hỏi tồi có mua nhà không, haha… Với thu nhập của tôi thì làm sao mua được nhà…”
Hàn Mặc cười khan, đột nhiên điện thoại trong lòng bàn tay rung lên dữ dội, Vân Thanh gọi trực tiếp.
Hàn Mặc sợ đến mức suýt ném điện thoại ra ngoài.
“Ha ha… Bây giờ mấy người bán hàng này thật là cố chấp…” Anh luống cuống muốn cúp máy, nhưng lại bấm nhầm nút kết nối, bật loa ngoài lên.
Ngay sau đó, giọng nói của Vân Thanh từ điện thoại.
CHương 428
“Trợ lý Hàn, Hoắc Cảnh Thâm có ở công ty không?”
Hàn Mặc:“…”
Hiện tại khách hàng muốn chết, thật sự rất muốn chết…
Anh cắn răng nhìn ông chủ lớn của mình, cần thận tra hỏi
— “Anh nghĩ anh ở công ty à?”
Nhưng ngay sau đó, Hàn Mặc phát hiện ra rằng sự chú ý của đại Boss không dành cho anh ta.
Ánh mắt Hoắc Cảnh Thâm dừng lại ở lối vào đối diện, đôi mắt đen lạnh lùng nheo lại.
Hàn Mặc vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Vân Thanh cầm điện thoại di động vẻ mặt rất buồn ngủ đi vào, đồng thời, trong điện thoại di động có thế nghe thấy thanh âm của cồ.
“Tại sao không nói chuyện? Không có tín hiệu à?”
Vân Thanh có chút khó hiểu, sau đó nhướng mi, lúc này bước chân dừng lại, vốn là buồn ngủ rũ xuống ánh mắt lập tức thu lại tiêu cự.
Cô nhìn thấy Hoắc Cảnh Thâm, chỉ cách đó hơn mười mét.
Người đàn ông tóc đen lặng lẽ đứng đó, giống như một bóng đêm mắc cạn.
Vân Thanh đặt điện thoại xuống.
“Có vẻ như không cần anh tiễn tôi nữa.” Lục Kì Hữu rất thú vị rời đi cùng với Đường Qúy.
Hàn Mặc lau mồ hôi trên trán: “… Tứ gia, tồi lái xe.”
Người bên cạnh đều rời đi.
Vân Thanh thấy Hoắc Cảnh Thâm vẫn đứng đỏ, bất động nhìn anh.
Có sự đấu tranh và thương hại trong đôi mắt đó, cũng như … cảm giác tội lỗi.
Vân Thanh bất đắc dĩ thở dài trong lòng, chủ động đi về phía Hoắc Cảnh Thâm.
Hoắc Cảnh Thâm nhìn thấy bàn tay bàng bó của cô.
Trái tim anh như bị một lực lượng vô hình bóp chặt, đau đớn đến nghẹt thờ…
Nhìn Vân Thanh từng bước tiến đến, Hoắc Cảnh Thâm
nhíu mày.
Trong tiềm thức, anh muốn lùi lại và giữ khoảng cách cô tránh xa anh.
Nhưng anh còn chưa kịp động đậy, cô gái nhỏ đã đi tới bên cạnh anh đột nhiên ngã vào trong lòng anh, mềm nhũn dựa vào anh như người không xương.
Thân thể Hoắc Cảnh Thâm bất giác cáng thẳng, lại nghe thấy vật nhỏ trong lòng mình ngáp một cái, khẽ gọi anh.
“Hoắc Cảnh Thâm…” Giọng điệu của cô không cỏ nhiều phàn nàn mà là điệu đà “Em buồn ngủ quá, còn định đi đưa thuốc cho anh … Nhìn xem em đối với anh tốt như thế nào.”
Môi người đàn ông hơi mím lại.
Anh còn chưa nói gì, Vân Thanh đã bất mãn kéo tay anh ôm lấy eo của em.
“Sao anh không ôm em…” Hoắc Cảnh Thâm cam chịu nhắm mắt lại, sự phòng bị và xa lánh của anh đã hoàn toàn bị đánh bại ngay khi cô chủ động.
Vân Thanh có thể cảm giác được thân thể cứng ngắc của
người đàn ông từ từ thả lỏng, cô cũng thỏ’ phào nhẹ nhõm, khỏe miệng nở một nụ cười đắc thắng.
Cô cỏ ít kinh nghiêm trong việc dỗ dành người khác, nhưng may mắn thay, Hoắc Cảnh Thâm dễ dỗ hơn tưởng tượng …
Vân Thanh biết Hoắc Cảnh Thâm đang lo lắng điều gì.
Anh sợ sẽ làm tổn thương cô, theo phong cách thường ngày của Hoắc Cảnh Thâm, nhất định sẽ đẩy cô ra.
Vì vậy, cô phải chủ động hơn.
Vân Thanh nhân cơ hội lục tìm trong túi cỏ viên thuốc, vội vàng nuốt viên thuốc vào miệng, lập tức giơ tay quàng qua cổ Hoắc Cảnh Thâm, nhón chân hồn lên mồi anh.
Thừa dịp Hoắc Cảnh Thâm không phát hiện dị thường, Vân Thanh chủ động cạy ràng anh, nhét viên thuốc vào miệng anh.
Sắc mặt Hoắc Cảnh Thâm đột nhiên thay đổi, anh muốn đẩy cô ra, nhưng Vân Thanh lại ôm anh chặt hơn, ánh mắt hung ác cảnh cáo: [Anh còn dám đầy em ra, sau này anh sẽ không có vợ!]
Hoắc Cảnh Thâm vừa tức vừa buồn cười, cuối cùng đành bất lực nuốt viên thuốc xuống.
Vân Thanh lúc này mới hài lòng, kiễng chân hồi lâu cô cũng mỏi nhừ, đang định thả lỏng ra thì Hoắc Cảnh Thâm đã ôm lấy eo cô, dùng sức bế cô lên.
Đôi môi và chiếc lưỡi nóng bỏng của anh đuổi theo cô, như thể anh muốn lấy lại nhũ’ng gì cồ đã hôn anh vừa rồi.
Vân Thanh bị nụ hôn làm cho choáng váng, toàn thân mềm nhũn, sau eo, nam nhân mát lạnh mà cường tráng bàn tay trở thành chỗ dựa duy nhất của cô.
“Còn chưa đủ sao?” Hoắc Cảnh Thâm cắn môi trừng phạt, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí của cô gái trong lòng, anh nhếch môi giễu cợt “Chỉ thế thôi mà em dám khiêu khích anh sao?”
Vân Thanh cứng miệng nói: “Bác sĩ là người có lòng nhân từ, ai khiến bệnh nhân không nghe lời.”
Chữ bệnh nhân khiến mắt Hoắc Cảnh Thâm tối sầm lại.
Vân Thanh nhận thấy những thay đổi của anh và thay đồi chủ đề.
“Hoắc tiên sinh, sao anh lại ở đây? Anh đến đón em à?”
Hoắc Cảnh Thâm còn chưa kịp mở miệng, một giọng nói sắc bén chói tai đã chen vào trước.
“Anh Hoắc, anh làm gì ở đây vậy?!” Giọng nói quen thuộc này… Vân Thanh xoa xoa lỗ tai, quay đầu lại liền nhìn thấy Winona tức giận chạy tới.
Nhưng… bộ dạng như bắt đồi gian dâm của người phụ nữ này là cái thứ gì vậy!!!