Chương 411
Trước đây, sau khi Nghê Hoan rời khỏi văn phòng, Tiều Bảo cũng tỉnh lại, nói muốn đi vệ sinh.
Nó là nam, nên không muốn Vân Thanh và Winnie đi theo.
Nhà vệ sinh ỏ’ phía cuối hành lang, Nghê Hoan đi rồi, Vân Thanh cũng không nghĩ nhiều, cô để Tiểu Bảo đi một mình.
Nhưng đợi rất lâu, Tiểu Bảo và Nghê Hoan đều không quay lại.
Vân Thanh cảm thấy có gì không đúng, tới phòng vệ sinh tìm, không thấy hai người đâu nữa.
Tiếp đỏ, cô nhìn thấy một tin tức đang hot trên mạng: [Nữ minh tinh Liễu Từ đêm hôm khuyu khoắt một mình tới khách sạn phòng của Lục tồng Tập đoàn Lục thị.]
Vân Thanh khi đó đã nghĩ, cỏ lẽ Nghê Hoan đi tìm Lục Kỳ Hữu…mà Tiểu Bảo thông minh như vậy, chắc chắn là đã đi theo rồi!
Cô lập tức lái xe tới khách sạn Tứ Quý Thanh La, vừa hay cũng gặp Lục Kỳ Hữu lái xe tới, Vân Thanh đi theo sau…
Lục Kỳ Hữu chậm rãi rút điện thoại ra, lạnh lùng nói: “Tôi chì là đề phòng trước, dẫu sao người phụ nữ ham hư vinh như Nghê Hoan, vì tiền cái gì cũng dám làm.”
Vân Thanh như thể nghe được chuyện cười.
“Nếu như Nghê Hoan thật sự ham hư vinh, lúc đầu cô ấy đã lấy đứa bé ra đề đòi tiền anh…Không, 7 năm trước, cô ấy đã dùng đứa trẻ trong bụng làm át chủ bài, đẻ anh tha cho cô ấy! Nhưng cô ấy không làm vậy, cô ấy chỉ muốn tránh xa anh, là Lục tổng, không tha cho cô ấy!”
Lục Kỳ Hữu trong giây lát không nói nên lời.
Vân Thanh nhếch khóe miệng.
“Lục tổng, tôi không biết ân oán trước đây của hai người, cũng không muốn nghe. Nhưng có một điềm, giờ Nghê Hoan là nghệ sĩ của tôi, tôi sẽ không đề người khác bôi nhọ danh dự của cô ấy. Nhưng Lục tổng…” Cô lạnh lùng nhìn Lục Kỳ Hữu, “Anh dùng cách này đề đối phó với một đứa trẻ 6 tuổi, thật sự khiến người khác ghê tớm!”
Nói rồi, Vân Thanh bước ngang qua người Lục Kỳ Hữu, bước vảo phòng bệnh của Tiều Bảo.
Trên hành lang, chỉ có mình Lục Kỳ HŨ’U.
Anh giơ tay chạm lên nốt ruồi cuối đuôi mắt, cả người lạnh buốt.
Rút điện thoại ra, tìm kiếm tin tức cỏ liên quan tới Nghê Hoan ở trên mạng, trong đó có tin [Con trai Nghê Hoan], xếp hạng 6.
Bình luận phía dưới đều là những lời chửi rủa…
Lục Kỳ Hữu chỉ cảm thấy thái dương vừa sưng vừa đau, anh cố nén cơn giận đang dâng lên trong lòng, “Tôi không muốn nhìn thấy bất cứ tin tức tiêu cực nào liên quan đến Nghê Hoan nữa!”
Trong phòng bệnh, vô cùng yên bình.
Vân Thanh chám chú nhìn gương mặt bé nhỏ đang say giấc của Tiểu Bảo, càng nhìn càng giống Lục Kỳ Hữu…Đặc biệt là nốt ruồi ở đuôi mắt, y hệt nhau…
Nếu Lục Kỳ Hữu đã nghi ngờ tới mức làm xét nghiệm quan hệ cha con, vậy đa phần Tiểu Bảo chính là con trai anh.
Khi nãy trên đường tới, Vân Thanh nhận được tin nhắn của Winnie, đã phát hiện người đứng phía sau bôi nhọ Liễu Từ chính là Nghê Hoan, việc mắng nhiếc, chửi rủa Tiều Bảo, cũng là cồ ta sắp xếp.
Thế nên Vân Thanh đã cố ý nói mấy điều này với Lục Kỳ Hữu, chì là muốn anh ta kích động.
Lục Kỳ Hữu sẽ không quan tâm việc sống chết của Nghê Hoan, nhưng tuyệt đối sẽ không đề bất cứ ai làm hại con trai của anh ta…
“Vân tồng?”
Nghê Hoan khi đỏ mang bát cháo nóng vào, nhìn Vân Thanh, cồ ấy có chút bất ngờ, “Sao cô tới đây?”
Vân Thanh không suy nghĩ nữa, nói lời xin lỗi: “Xin lỗi, là do tôi không trông chừng Tiểu Bảo…”
Nghê Hoan lắc đầu: “Không liên quan tới cồ đâu.”
Con trai của mình, Nghê Hoan hiểu hơn bất cứ ai.
Cô ấy nhìn Tiểu Bào trên giường bệnh, vừa bất lực vừa đau lòng chạm vào gương mặt cậu bé.
“Tiểu Bảo rất thông minh, lanh lợi, cũng rất tinh ranh…tôi đi đâu, thằng bé cũng đều có thể tìm được. Không ai trông nôi.
Vân Thanh im lặng một lát, bước tới gần Nghê Hoan: “Nghê tiểu thư, tôi hỏi một chút, bố của Tiểu Bảo là…”
“Tiếu Bảo không có bố!” Cô vẫn chưa nói hết câu đã bị Nghê Hoan ngắt lời, Nghê Hoan thận trọng nhìn con trai đang ngủ say, nói nhỏ: “Khi tôi còn trẻ không hiểu chuyện, có quan hệ với một tên khốn kiếp. Giờ người đó đã chết rồi.”
Phản ứng của Nghê Hoan, đã cho Vân Thanh câu trả lời.
Cô nhìn nốt ruồi ở đuôi mắt giống hệt Lục Kỳ Hữu của Tiểu Bảo, nhẹ nhàng nói “Xin lỗi”, quay người bước ra ngoài.
Bước tới cửa, Vân Thanh quay đầu lại nói với Nghê Hoan: “Hai ngày này cô cứ ở bên cạnh Tiều Bảo, việc trên mạng sẽ có người xử lý.”
Lục Kỳ Hữu ra tay, chắc còn chưa tới hai ngày..
Không biết từ bao giờ ngoài trời mưa lớn.
Vân Thanh không mang theo ô.
Cô đứng ở cồng bệnh viện, nhìn chiếc xe cách mình mười mấy mét đang đậu ở bên ngoài, quyết định cởi áo khoác ngoài che mưa chạy ra ngoài.
Vừa cởi áo khoác ngoài, đã có ánh đèn xe chói mắt chiếu về phía cô.
Vân Thanh bất giác giơ tay che mắt, qua khe hở, cô nhìn thấy tấm lưng gầy thẳng của người đàn ông, cầm chiếc ô màu đen, đi về phía cô.
Vân Thanh sững sờ, đứng im, nhìn người đàn ồng bước tới gần…
Chì cách mười mấy mét, Hoắc Cảnh Thâm chậm rãi bước tới, giữa họ chĩ còn cách bậc thềm.
Hoắc Cảnh Thâm leo lên cầu thang, cuối cùng dừng ở chỗ cách cô hai bước, chặn hết ánh sáng. Dưới chiếc ô màu đen, đôi mắt đen láy có chút giận dữ nhìn chằm chằm cô.
“Vừa uống say, đã chơi trò mất tích với anh…Hoắc phu nhân, gan em cũng lớn quá.”