Chương 397
Nếu như lúc đầu, anh không bị thương, độc trong người không phát tác, chì một cây kim châm cứu chắc chắn không thề ngăn anh lại…
Tức quá, không làm gì được!
“Hoắc Cảnh Thâm, anh bắt nạt em!” Vân Thanh vừa giận vừa buồn, nước mắt tủi thân rơi xuống, “Anh dựa vào cái gì mà không thèm nói lời nào, tự mình đóng vai người xấu? Con của chúng ta, tương lai của chúng ta, anh dựa vào đâu mà tự mình quyết đình? !”
Hoắc Cảnh Thâm thở dài, kéo cô vào lòng.
Anh nhắm mắt, cuối cùng cũng dám nhìn thẳng vào nội tâm, đối diện với cảm xúc của mình, nói thầm bên tai cô: “Vì anh sợ…”
Hoắc Cảnh Thâm thật sự không để tâm tới tính mạng của mình.
Nhưng cô gái trong lòng, đã khắc sâu trong trái tim anh, là một bông hoa nỏ’ rộ giữa tâm hồn cằn cỗi, ngấm vào máu thịt, trở thành điềm yếu chí mạng của anh…Chỉ cần cô rơi nước mắt, anh sẽ vồ cùng đau lòng.
Anh bắt đầu lo sợ cũng khát khao mang lại cho cô cuộc sống tốt đẹp, hoàn mỹ nhất.
Vì vậy mà anh phớt lờ những suy nghĩ của cô…
Vân Thanh không ngờ rằng, có một ngày nghe thấy anh nói hai chữ “Anh sợ”…
Nghe vậy cồ mềm lòng, dần cảm thấy mơ hồ.
“Không sao mà.” Cô khịt khịt mũi, ngẩng đầu, đôi mắt long lanh phản chiếu gương mặt tuấn tú của người đàn ông.
Vân Thanh chạm tay vào khuôn mặt anh, dịu dàng nghiêm túc nói: “Em sẽ cố gắng hơn nữa, trị khỏi bệnh cho anh. Đợi anh chuẩn bị xong, chúng ta sẽ sinh em bé. Em sẽ bảo vệ con!”
Cô giống như một chàng hiệp sĩ, bảo vệ nhà vua của mình…
Ánh mắt Hoắc Cảnh Thâm trầm lắng, anh nhỏ giọng nói: “ừm.”
Vân Thanh vùi đầu vào lòng anh, ở nơi anh không nhìn thấy, sâu thẳm trong đôi mắt gợn sóng…
Cô sẽ không tin anh nữa.
Chắc chắn, còn có chuyện gì đó mà cô không biết!
Xem ra chỉ có người đó, mới có thể giải đáp những nỗi nghi ngờ trong lòng cô…
Hàn Mặc đợi ở bên ngoài hơn nửa tiếng, mới nơm nớp lo sợ quay trở lại xe.
Mà trong xe, bầu không khí trỏ’ nên dễ thở hơn nhiều.
Hoắc Cảnh Thâm sớm đã chình trang lại quần áo, dáng người cao lớn ngồi xuống chiếc sofa bọc da màu đen, thần thái lạnh lùng xa cách, lộ vẻ kiêng dè đáng sợ… Hàn Mặc chỉ liếc nhìn thôi, đã lặp tức thu lại ánh nhìn.
Anh ta nhìn thấy dấu hôn trên cổ của cậu chủ mình, khồng cằn nghĩ cũng biết đó là dấu hôn phu nhân đề lại.
Vân Thanh uể oải gối đầu lên đùi Hoắc Cảnh Thâm, dáng vẻ ngủ vừa mới tỉnh lại.
“Anh Hoắc, anh để em xuống ga tàu. Thuốc của mẹ sắp hết, em phải tới tìm sư phụ lấy thuốc.”
Tiêu Dao Tử trước giờ hành tung bất định, cũng không thích người khác làm phiền, ngoài Vân Thanh, ông thường tránh gặp người khác.
Hoắc Cảnh Thâm cũng không nghi ngò’.
“Được.”
20 phút sau.
Vân Thanh xuống xe, nhìn chiếc xe Maybach màu đen rời đi, sự uể oải trên gương mặt cồ liền biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc.
Cô nhắn tin trước cho Tạ Lãng.
Chưa tới 5 phút sau…
“Chị!” Xe của Tạ Lãng đỗ trước mặt cô.
Vân Thanh mở cửa bước lên xe.
“Đưa tồi tới Bích Thủy.”
Bích Thủy nằm trong Tiên Dược Các, phân bố khắp nơi, có vị trí cực kỳ bí mật. ở trong Bắc Thành cũng có tổ chức, ngoài dược liệu, còn thu thập những tin tức khác.
Thế nên mấy nám nay, Vân Thanh vốn xuất thân ỏ’ vùng quê nghèo, nhưng lại có thề nắm rõ tất cả những gì xảy ra ở bên ngoài.
Tạ Lãng luôn nói nhiều lại im lặng, ngoan ngoãn lắng nghe, ngồi im lái xe hết cả quãng đường.
Vân Thanh dựa vào sau ghế, khẽ nhắm mắt, nhưng không thể ngừng suy nghĩ.
Trong lòng cô nghi ngờ khi Hoắc Cảnh Thâm trúng độc hôn mê, đã cỏ người giấu cô….
Tần Dĩ Nhu ghét cô, điều này trong lòng cô đã có tính toán trước, dù sao cô cũng không ưa Tần Dĩ Nhu.
Nhưng dù có hận cô ta thế nào, Tần Dĩ Nhu cũng không thể dùng tính mạng của Hoắc Cảnh Thâm đế hại cô.
Điều kì lạ hơn là, ngay cả Lâm Vân Hạc, người hết lòng trung thành với Hoắc Cảnh Thâm khi đó cũng giúp Tần Dĩ Nhu.
Lúc ấy, Vân Thanh đã cảm thấy có gì đó khỏ hiểu.
về sau, cô bị giam trong phòng giam chứa nước, dưới sự hướng dẫn của Mạc Bắc Chu, cồ đã đột nhập vào mật thất, biết được thân phận thật sự của Hoắc Cảnh Thâm…cũng là vào lúc đó, Lâm Vân Hạc lại xuất hiện.
“Người thật sự hại Tứ gia là cô!”
“Thuốc cô kê, sớm đã không có hiệu quả với cậu ấy! Nếu cô thật sự muốn cứu cậu ấy, thì chỉ có một cách…”
Lời nói của Lâm Vân Hạc luồn váng vắng trong đầu cồ.
Cách đó, rốt cuộc là gì…hỏi Lâm Vân Hạc sẽ rõ.