Chiếc Maybach lao nhanh về Ngự Cảnh Viên.
Tất nhiên, tránh khỏi nơi ờ cùa lão phu nhân.
Xe dừng trước một tòa nhà hẻo lánh ờ sâu phía trong Ngự Cảnh Viên.
Hoắc Cảnh Thâm đẩy cửa xuống xe, sắc mặt anh tái nhợt, người lảo đảo.
Hàn Mặc vội vàng dìu anh.
Lâm Vân Hạc vốn đã đợi từ trước nghe thấy tiếng động, cũng ra đón, chỉ liếc nhìn Hoắc Cảnh Thâm, rồi cau mày.
Ồng ta bảo Hàn Mặc dìu anh vào trong, đặt trên giường.
“Cậu ra ngoài trông chừng.”
Hàn Mặc lo lắng nhìn cậu chủ, vẫn nên đợi ngoài cửa.
Trong phòng.
Làn khói trắng ở lư hương bay lên, hương thuốc tỏa ra khắp cãn phòng.
Lâm Vân Hạc ngồi trước giường mắt mạch cho Hoắc Cảnh Thâm, cau mày lo lắng.
Ồng ta nhìn gương mặt anh tuấn tái nhợt, đôi mắt nhắm hờ, yếu ớt, lạnh lùng của người đàn ông,
“Tôi còn chống đỡ được bao lâu?” Hoắc Cảnh Thâm không mở mắt, giọng điệu lạnh nhạt như thể đang nhắc tới một chuyện nhỏ bình thường.
Lâm Vân Hạc chần chừ một lát rồi đứng dặy, cổ ửng lên, giọng nói cao hiếm thấy: “Chỉ cần tôi ở đây, cậu sẽ không thế chết!”
Lâm Vân Hạc được mệnh danh là thần y, ông vuốt râu nhìn người đàn ông đang nằm trên giường, quay đầu, vừa giận vừa lực bất tòng tâm với người bệnh này.
Hoắc Cảnh Thâm không thèm mở mắt, chỉ khẽ giễu cợt.
m thanh đó như đâm vào tai Lâm Vân Hạc.
Hoắc Cảnh Thâm thuận tay xé toạc vạt áo trước, để lộ khuôn ngực săn chắc…ở ngay vị trí tim, dưới làn da nhợt nhạt là mạch máu đã chuyển màu đen.
“Lâm Vân Hạc…” Anh từ từ mở mắt, đôi mắt đen sầu thẳm
nhìn vào hư vô, thấp giọng nói: “Cho tôi hai tháng nữa. Hai tháng sau, ông sẽ được tự do.”
“…” Lâm Vân Hạc nho nhã hơn nửa đời, lần đầu muốn chửi mắng, đôi mắt già nua ươn ướt, hổ thẹn dằn vặt tới mức đỏ lên, “Năm đó là tôi đưa cậu tới Hoắc gia…”
Đôi mắt Hoắc Cảnh Thâm ảm đạm nhìn ông.
Lời sau của Lâm Vân Hạc nghẹn trong cồ họng, không thể nói ra.
Tội ác 20 nám trước ồng gây ra…cho dù có lấy mạng mình ra cũng không thể bù đắp…
Điện thoại vang lên.
Hoắc Cảnh Thâm liếc nhìn, sự lạnh lùng xa cách giảm dần.
Anh nhấc máy: “Alo.”
Giọng nói của Vân Thanh ở đầu dây bên kia: “Hoắc tiên sinh, giờ này anh nên uống thuốc rồi.”
Cô gọi điện để kiểm tra.
Vân Thanh đã tính toán kỹ, thuốc mà cô chuẩn bị cho Hoắc
Cảnh Thâm, vẫn còn đủ dùng vài ngày nữa.
Còn chưa đợi Hoắc Cảnh Thâm trả lời, cô đã nghe thấy một giọng nữ quen thuộc vang lên.
“Cảnh Thâm, thuốc của anh sắc xong rồi, em tiện đường mang tới cho anh.” Là giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng của Tần Dĩ Nhu.
Vân Thanh giật giật lông mày, tắt máy call video với anh.
Hoắc Cảnh Thâm nhanh chóng nhấc máy, gương mặt nhợt nhạt tuấn tú của người đàn ồng trên màn hình.
Vân Thanh liền lo lắng, lập tức ngồi dậy: “Sao sắc mặt anh lại kém vậy? Có phải lại phát bệnh không?”
“Không sao.” Hoắc Cảnh Thâm ho khan, nhẹ nhàng nói: “Vừa nãy có gió, nên hơi lạnh.”
Vân Thanh vô cùng lo lắng, muốn nói gì đó, nhưng liếc nhìn thấy Tần Dĩ Nhu trong màn hình.
Cô ta đặt bát thuốc trong tay lên chiếc bàn gỗ bên cạnh Hoắc Cảnh Thâm, quay người lại, nhìn Vân Thanh ở bên kia màn hình, mỉm cười, “Vân tiểu thư không cần lo, tồi và Lâm thần y đều ở đây, Hoắc Cảnh Thâm anh ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Thuốc cồ kê cho Hoắc Cảnh Thâm có tác dụng tốt, anh ấy luôn uống, cho dù quên, cũng có chúng tồi ở bên nhắc nhở.”
Lời nói khéo léo đỏ, từng chữ một mĩa mai, khiến Vân Thanh không vui chút nào.
Suy cho cùng, cồ không vừa mắt Tần Dĩ Nhu.
Vân Thanh nhìn Hoắc Cảnh Thâm uống hết thuốc.
Tần Dĩ Nhu cũng coi như biết điều, cầm chiếc bát trống ra ngoài.
Sau khi cô ta đi, Vân Thanh không nhịn được nữa nói: “Em không thích Tần Dĩ Nhu, cô ta không phải người tốt! Em thấy cô ta ỏ’ bên Bạc Cảnh Sâm, trước kia Bạc Cảnh Sâm
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!