Vân Thanh suýt chút nữa hét lên.
Nhưng Bạc Cảnh Sâm không cho cô cơ hội, dường như anh ta đang tức giận, bàn tay lớn dùng lực mạnh giữ chặt lấy eo cô, nhấc cả người Vân Thanh lên, ôm cô sang ngồi ở vị trí bên cạnh. Ghế trống mà Vân Thanh không ngồi, Bạc Cảnh Sâm bước tới ngồi xuống, ỏ’ giữa cô và Mạc Bắc Chu.
Hai người này có quen biết nhau, trong không khí cỏ mùi thuốc súng.
Mạc Bắc Chu dựa vào lưng ghế, lơ đãng nhìn Bạc Cảnh Sâm bên cạnh, trong bóng tối, đồi mắt xanh lam cùa anh ta càng thêm gian xảo: “Anh thật biết chọn thời gian.”
Bạc Cảnh Sâm cau mày liếc nhìn anh ta: “Muốn chết?”
Mạc Bắc Chu cau mày.
“Đương nhiên không phải. Tôi đặc biệt tới tìm Vân tiểu thư.”
Vân Thanh định cúi xuống, trốn thoát khỏi nơi này:
“Em thử chạy xem.” Giọng nói của Bạc Cảnh Sâm, lạnh
lùng băng giá.
Vân Thanh lặng lẽ ngồi xuống ghế, cô vén tóc, quay đầu lại, nở nụ cười rạng rỡ nhìn Bạc Cảnh Sâm: “Cảnh gia, thật trùng hợp.”
Bạc Cảnh Sâm rõ ràng không thích chiêu này của cô, cười như không: “Hoắc phu nhân thật có bản lĩnh, gửi tin nhắn xong lại cho tồi vào danh sách chặn, coi tồi như đứa thích thì gọi đến, không thích thì đuổi đi à?”
…Làm gì có đứa kiêu ngạo thế này?
Vân Thanh chửi mắng trong lòng.
Nhưng khồng thể đi được nữa rồi.
Ánh đèn trên sân khấu sáng rực, MC bước lên sân khấu, tuyên bố buổi đấu giá chính thức bắt đầu.
Vân Thanh ngồi ở hàng ghế đầu, vì hiệu ứng tối của ánh đèn khiến mọi người không để tới Bạc Cảnh Sâm ngồi bên cạnh cô…Trên thực tế, cũng không có nhiều người biết Bạc Cảnh Sâm.
Vị chủ tịch của Tập đoàn Đế Vương giống như biểu tượng đáng sợ đại diện cho quyền lực tối cao, mọi người khi nhắc
tới anh ta đều cỏ cảm giác sợ hãi hoặc ngưỡng mộ.
Nói mỉa mai, nhân vật lớn như vậy, ở cạnh họ, nhưng chẳng một ai để ý.
Vân Thanh bình tĩnh nhìn lên sân khấu, món đồ đấu giá đầu tiên là một đôi thùy tinh ngọc bích tinh xảo.
“ Giá khởi điểm 500.000 NDT, khồng giới hạn trên, đấu giá tự do.”
Đôi vòng ngọc bích này, Vân Thanh nhớ trước đây Khương Như Tâm cũng cỏ một đôi giống như vậy…Hơn nữa bà rất thích nó.
Bạc Cảnh Sâm đột nhiên tiến lại gần, đầu sắp dựa sát vào vai cô.
“Có thích không?” Anh ta hỏi, giọng nói trầm ấm, quyến rũ.
Giống như có vô số con kiến, đang bò trong huyết quản…
Vân Thanh thấy không được thoải mái lắm.
Cô bình tĩnh lại, giơ bảng lên: “550.000 NDT.”
Vứt dứt lời, Vân Nghiên Thư ở phía sau đã ra giá.
“600.000 NDT !’’
Vân Nghiên Thư cũng không thật sự thích đôi vòng ngọc bích này, nhưng thấy Vân Thanh giơ bảng, cô ta không muốn nhìn thấy Vân Thanh đắc ý!
Vân Thanh cướp của cô ta nhiều thứ như vậy, tối nay, cô ta muốn Vân Thanh không lấy được thử gì hết!
Mà mấy ông chủ lớn ngồi cạnh Vân Nghiên Thư chính là những người đã ký hợp đồng cùng cô ta.
Họ nhìn nhau rồi hào phóng nói: “Cháu thích gì cứ nói, các chú sẽ tặng cháu! Cũng coi như quà tân hôn tặng cháu và Cảnh gia!”
Dù sao họ cũng đã chi ra mấy tỉ cho Vân Nghiên Thư, chút tiền này có đáng là gì?
Vân Nghiên Thư vui mừng khôn xiết: “Thế ngại quá ạ?”
“Chúng ta đã là nhà mẹ đẻ của con, chuẩn bị cho con đồ nữ trang thì có gì mà ngại chứ?”
Vân Nghiên Thư rụt rè mỉm cười: “Vậy đọi Cảnh gia từ nước ngoài trờ về, con sẽ cùng anh ấy mời các bác, các chú một bữa, coi như làm quen.”
Câu nói này của cô ta vô tình thừa nhận tin đồn.
Vân Nghiên Thư trong chốc lát trở thành tiêu điểm của những ánh nhìn, ánh mắt đố kỵ ngưỡng mộ khắp nơi thỏa mãn lòng ham hư vinh của cô ta.
Mấy ông chủ lớn cầu còn không được, cười híp cả mắt.
“Được, vậy đợi Cảnh gia, các chú các bác lúc nào cũng rảnh cả!”
Mấy lời này đương nhiên truyền tới tai Bạc Cảnh Sâm, anh ta cười khẩy, chiếc mặt nạ che đi gương mặt, không nhìn được biểu cảm trên khuôn mặt anh.
Nhưng Vân Thanh có thể cảm nhận được, khí áp xung quanh dần xuống thấp.
Cô trong lòng mặc niệm cho Vân Nghiên Thư, tiện tay, giơ bảng lần thứ hai, giọng nói trong trẻo.
“700.000 NDTỊ”
Trong hội trường không còn ai nâng giá nữa.
Ngoài Vân Thanh, cũng không ai dám đối đầu ra giá với Vân Nghiên Thư, dẫu sao đối đầu với cô ta cũng chính là đối đầu với Tập đoàn Đế Vương, không phải đang tìm cái chết sao!
Một trong những ông chủ chống lưng cho Vân Nghiên Thư giơ bảng nói: “1.000.000 NDT!”
Táng hẳn 300.000 NDT.
Vân Thanh cong khóe miệng, tiếp tục ra giá: “1.500.000 NDT!”
Chiếc vòng ngọc bích này nhiều nhất là 1.000.000 NDT, giờ đã vượt cả giá này…
“Chú Viên, hay thôi vậy.” Vân Nghiên Thư giả vờ khuyên, cố
giả vờ tiếc nuối, “Cháu không muốn chú phải tiêu pha tốn kém.”
Viên tổng: “Haizz, thế này sao tính là tốn kém chứ! Tôi trả 3.000.000 NDT!”
Món đồ đấu giá đầu tiên đã tàng tới 3.000.000 NDT.
Người đấu giá trên sân khấu cũng không khỏi kinh ngạc:
“Viên tồng vì từ thiện mà bỏ ra 3.000.000 NDT!”
Cho dù có rất nhiều ông chủ lớn tới, tình huống này cũng rất hiếm gặp.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!