“Hoắc Cảnh Thâm….” Vân Thanh nằm trên tấm lưng rộng của người đàn ông, bàn tay nhỏ gõ gõ vào vai anh thì thầm “Chịu không nổi thì bỏ tôi xuống đi!”
Rốt cuộc thì tình trạng thể chất của anh rất đáng lo, cô không thể vì tức giận Lưu Phong mà thật sự cho Hoắc Cảnh Thâm áp lực không biết phải trái.
Hoắc Cảnh Thâm nhấp nhấp người lên, có chút buồn cười “Cô nghĩ cô nặng bao nhiêu?”
Vân Thanh hơi ngại ngùng “Tôi mấy ngày nay ở biệt thự Sơn Trang án đến mập lên mấy kí rồi….”
Đều tại Hoắc Cảnh Thâm thần kinh kia chứ đâu.
Không biết có gì kì cục không nữa, bắt buộc cho cô ăn mập lên!
Làm cô mập giả tạo, khiến còng một cô béo lên….cỏ điều thì cô cũng nhận được một khoản tiền.
“Hoắc Cảnh Thâm.” Cô vòng tay qua cô anh, áp sát vào tai anh nói nghiêm túc “Lần này ở biệt thự Sơn Trang tôi cũng kiếm thêm được một ít tiền, để hôm khác chám sóc cho
anh, đưa anh đi án một bữa thịnh soạn!”
Kiếm số tiền biến thái đó từ Bạc Cảnh Sâm, nuôi chồng cô!
Hoàn hảo!
Hoắc Cảnh Thâm đương nhiên biết cô vui vì cái gì, vì thế ỏ’ góc maf Vân Thanh không thấy, anh nỏ’ nụ cười nhạt và trả lời: “Được.”
Anh quay đầu sang một bên, cách cồ một khoảng cách.
Vân Thanh nhận thấy liền chạm vào.
Hoắc Cảnh Thâm có chút bất đắc dĩ: “Đừng dán sát vào tôi như vậy…”
“Anh khinh thường tồi sao??” Vân Thanh nhận được cú sốc.
Hoắc Cảnh Thâm hít một hơi nhẹ: “ sẽ có phản ứng,
muốn hôn cô. Nhưng bây giờ không tiện.”
Người đàn ông này sao lại như thế chứ?
Vân Thanh bị chọc đến đỏ cả mặt, không làm nữa, ngoan ngoãn nằm trên lưng Hoắc Cảnh Thâm.
Hoắc Cảnh Thâm có mấy phòng nghiên cứu.
Vân Thanh chưa bao giờ đến căn phòng này.
Nhưng rõ ràng, nơi này rất quan trọng.
Vân Thanh liếc nhìn xung quanh, màn đêm đen kịt, nhưng yên tĩnh, một đám vệ sĩ có bản lĩnh phi thường đang canh gác trong bóng tối.
Nếu ai không sợ chết dám xông vào, có lẽ sẽ bị đánh thành cái sàng.
Trong phòng làm việc, vẫn bày trí theo phong cách của Hoắc Cảnh Thâm, lấy tông màu xám lạnh làm chủ đạo, có chút trầm mặc mà trang nghiêm.
Vừa bước vào, Tần Dĩ Nhu đã vào trạng thái làm việc, thấp giọng nói chuyện với Hoắc Cảnh Thâm ở bàn làm việc trước máy tính.
Vân Thanh ngồi ở trên ghế sô pha bên cạnh, trước mặt là một núi tài liệu, cô mới đầu không có hứng thú, chỉ muốn đẩy tài liệu ra, nhưng vừa đưa tay muốn chạm vào cặp tài liệu, liền nhận được một ánh mắt lạnh lùng.
Vân Thanh ngẩng đầu, thấy Lưu Phong đứng ở trong góc.
Anh ta giảm cảm giác tồn tại của mình xuống mức thấp nhất, giống như một người đàn ông vô hình, nhưng luồn nhìn chằm chằm vào cô, giống như một tên trộm.
Ha ha…
Đôi lông mày đen của Vân Thanh khẽ nhướng lên, vừa ngây thơ vừa chớp mắt nhìn Lưu Phong, trực tiếp mỏ’ ván kiện trước mặt ra.
Lưu Phong tức giận đến suýt rút cả dao!
Người phụ nữ ngu ngốc này! !
Đó là tài liệu mật, ngay cả anh ta cũng không có tư cách đọc!
Vân Thanh quét mắt qua như một menu.
Hmm… Đó chắc chắn là điều mà cô không thể hiểu được, có một số ngôn ngữ nước ngoài.
Cô đỏng hồ sơ và ném nó sang một bên.
Ngay khi Lưu Phong vừa định thở phào nhẹ nhõm, lại thấy Vân Thanh đổi sang cái màu đỏ, đó chính là bí mật chính!
Lưu Phong suýt nữa một hơi cũng không nói ra.
Tần Dĩ Nhu ỏ’ bàn làm việc cũng chú ý đến sự náo động, khi cô ta thấy Vân Thanh mỏ’ tệp ra, cô ta cau mày và nhắc nhở: “Vân tiểu thư, đây là tệp chính, ngoài Hoắc Cảnh Thâm, những người khác khồng thể đọc….”
Lưu Phong đã rút dao ra, chì cần Tứ gia tức giận sẽ lập tức xừ con hồ ly tinh này! !
Còn Vân Thanh thì quỳ trên sô pha, dùng một đôi mắt to như nai con nhìn thẳng vào Hoắc Cảnh Thâm, phát huy kỹ năng thưởng trà đạt đến cực điểm.
“Tứ gia, tôi cũng là người ngoài sao?”
“Nếu thấy nhàm chán thì cử xem đi.” Giọng điệu của Hoắc