Nhưng cuối cùng, Vân Thanh không thề như ý nguyện kiểm tra cẩn thận cho anh.
Một cuộc gọi khẩn cấp từ Ngự Cảnh Viên, làm gián đoạn họ.
“Tứ gia, lão phu nhân lại bệnh rồi! Lần này nôn ra máu!” Phúc Bá làm việc ở Ngự Cảnh Viên mấy chục năm, luôn bình tĩnh từng trải, lần này cũng hiếm khi hoảng hốt, giọng nói run run lo lắng.
Hoắc Cảnh Thâm đột nhiên nhíu mày, sau khi cúp điện thoại liền gọi điện cho Hàn Mặc, bảo anh chuẩn bị xe.
Anh thì thầm với Vân Thanh: “Ra ngoài đợi tôi, tôi thay quần áo.”
Vân Thanh lo lắng cho lão phu nhân, không nghi ngờ gì anh, anh cau mày rời khỏi phòng tắm.
Từ đầu đến cuối cô đều không nhìn thấy, một nửa nước trong bồn tắm bên trong đều bị máu nhuộm đỏ…
Sau khi Hoắc Cảnh Thâm thay quần áo xong, hai người cùng nhau đi đến Ngự Cảnh Viên.
Mặc dù trên mặt Hoắc Cảnh Thâm không nhìn ra một chút manh mối nào, vẫn lãnh đạm như vậy, nhưng Vân Thanh có thể cảm thấy rằng anh đang lo lắng.
Dù sao lão phu nhân đã nuôi nấng anh, là người thân duy nhất của anh…
“Đừng sợ…” Vân Thanh nắm tay Hoắc Cảnh Thâm nhẹ giọng nói: “Tôi sẽ không để cho lão phu nhân xảy ra chuyện đâu.”
Cũng sẽ không để anh xảy ra chuyện gì.
Nói nửa câu, cô không nói nên lời nửa.
Trong lòng trở nên lặng lẽ.
Hoắc Cảnh Thâm nắm tay cô, anh ôm vào lòng, tựa cằm vào cô, rất lâu mới nói “Thanh Thanh ”
Anh dường như muốn nói với cô điều gì đó.
Vân Thanh im lặng chờ đợi, nhưng Hoắc Cảnh Thâm không nói nữa, chỉ lặng lẽ siết chặt tay cô, muốn cọ xát co vào cơ thể mình….
Rất nhanh xe đã đến Ngự Cảnh Viên.
Vân Thanh và Hoắc Cảnh Thâm nhanh chóng đến Lộ Mai Viên của lão phu nhân ở, bên trong thật sự đèn rất sáng, thậm chí còn có tiếng cười yếu ớt phát ra từ cánh cửa
đang mở.
Là tiếng cười của người phụ nữ trẻ, rắt hay, gióng như tiếng chông bạc quan trọng nhất là, Vân Thanh rất quen
thuộc âm thanh này.
Cô đẩy cửa, quả nhiên nhìn thấy hình bóng của Tần Dĩ Nhu, ngồi bên cạnh giường vừa đút thuốc cho lão phu nhân, vừa dỗ lão phu nhân cười đến tận mang tai.
“Cảnh Thâm, anh về rồi?” Tần Dĩ Nhu quay đầu lại, không thèm để ý Vân Thanh đang đi phía trước, chì nhìn về phía Hoắc Cảnh Thâm, cồ ta có vè hơi khó chịu: “Em bận nói chuyên với bà nội nên quên gọi điện cho anh để anh yên tâm. Em vừa đến thăm bà nội, trùng hợp bà lại không khỏe, cũng không phải là vấn đề gì nghiêm trọng nên em đã tiêm cho bà một mũi chữa bệnh rồi.”
Lão phu nhân nói “Cũng không trách con được, là ta thấy con vui quá, không ngắt lời con nói chuyện.”
Vân Thanh đứng đó, có lời ngại ngùng khó nói.
Kiểu phớt lờ này, có vẻ khác với gần gũi, còn khó chịu hơn
là cố tình làm khó dễ.
Mu bàn tay cô chợt lạnh, ngẩng đầu lên thì là khuôn mặt góc cạnh như tạc của Hoắc Cảnh Thâm, anh không nhìn cô mà bình tĩnh nói: “Con vẫn khỏe, nhưng Thanh Thanh lo lắng cho bà nộ, căng thẳng cả đoạn đường đi.”
Anh như vậy là đang bảo vệ cô!
Tay cầm bát thuốc của Tần Dĩ Nhu siết chặt, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, như vừa mới chú ý tới Vân Thanh, liền thân thiết chào hỏi.
“Vân Thanh tiểu thư, cuối cùng chúng ta cũng chính thức gặp mặt. Cô còn đẹp hơn đám người Lục Tu.”
Cô ta không gọi cô là Hoắc phu nhân, cũng không phải chị dâu, một câu Vân Thanh tiểu thư, khách sáo lại xa cách.
Nhưng khi nói đến Lu Tu và những người khác, giọng điệu lại rất quen thuộc và tự nhiên, như thể đang nhắc nhở Vân Thanh rằng tất cả những người bạn xung quanh Hoắc Cảnh Thâm đều biết cô ta, họ mới là những người người cùng hội.
Vân Thanh bình tĩnh thu hồi bàn tay đang bị Tần Dĩ Nhu nắm, cười nói: “Tần tiểu thư khách sáo quá, nhưng tồi chưa từng nghe Cảnh Thâm nhắc tới cô, có điều con người tôi luôn không tin mấy lời nói kia, tận mắt nhìn thấy mới chịu tin. Tôi nghĩ trên người Tần tiểu thư nhất định giấu rất nhiều điều thú vị.”
Muốn phủ đầu cô?
Hứ, nằm mơ đi.
Một ngưòi phụ nữ không thề rõ ràng với Bạc Cảnh Sâm đã chạy đến chỗ Hoắc Cảnh Thâm để làm ra vẻ một cô bé ngoan, thế nên Vân Thanh đương nhiên không thích Tần Dĩ Nhu.
Tần Dĩ Nhu rất bình tĩnh, chỉ mỉm cười khi nghe những lời đó.
“Tôi cũng rất có hứng thú với Vân tiểu thư.”
Vân Thanh nhếch khóe môi cho qua, đi về phía lão phu nhân.
“Bà nội, bà sao rồi?”
Lão phu nhân là một người già bướng bỉnh, tính tình trẻ con, lẩm bẩm nói: “Đã đồng ý đến Vân gia ở mấy ngày rồi về với ta… Nhưng ta bệnh mới trỏ’ về, cháu dâu ngoan của ta không cần ta nữa.”
Vân Thanh dở khóc dở cười, nghiêm túc nói: “Xin lỗi bà nội, sau này con nhất định sẽ về thường xuyên.”
Lão phu nhân nghi hoặc giơ ra một ngón tay út.
“Vậy thì ngoắc tay nào.”
Vân Thanh nghiêm túc.
“Ngoắc tay, đóng dấu!”
Hoắc Cảnh Thâm lẳng lặng đứng bên cạnh, nhìn già trẻ qua lại như trẻ con, khóe môi hơi cong lên một đường cong vô cùng ôn nhu.
Khi Tần Dĩ Nhu nhìn thấy, trong lòng cô ta sinh ra ghen tị.
Lão phu nhân vừa uống thuốc nói được vài câu đã bắt đầu buồn ngủ.
Họ rời khỏi phòng ngủ, để lão phu nhân nghỉ ngơi.
“Cảnh Thâm, đợi một chút.” Tần Dĩ Nhu ngăn Hoắc Cảnh Thâm lại, cô ta đi tới trước mặt anh, thấp giọng báo cáo công việc.
Tần Dĩ Nhu sử dụng từ ngũ’ chuyên ngành, Vân Thanh có thế nghe thấy, nhưng không thể hiếu.