Vân Nghiên Thư, người ban đầu vẫn tự mãn, dưới sự phản bác liên tục của mọi người, sự kiêu ngạo đã giảm bớt, cô ta nắm chặt lòng bàn tay, nhẫn nhịn, cô ta sắp phát điên rồi!
Cô ta chẳng khác nào thằng hề làm trò vui cho mọi người.
Mấy người phóng viên lúc đầu ca tụng cồ ta, cũng dần dần chuyền sang gương mặt hóng chuyện.
“Hương mà bản thân tự điều chế, ngay cả cảm hứng cũng không nói được, vậy mà còn nghi ngờ ban giám khảo cho điểm thấp, mặt cũng dày thật đấy!”
“Đúng vậy, cô ta còn cảm thấy nếu không cho cô ta 10 điểm thì phí quá, thật nực cười mà!”
Thậm chí còn có người nghi ngờ: “Hương này thật sự là do Vân Nghiên Thư điều chế hay sao? Chắc không phải cồ ta trộm đâu nhỉ!”
“ Lời diễn giải cùa mọi người đối với hương nước hoa này không giống nhau.” Amanda khi đó cất tiếng, “Cho dù thế nào, tác phẩm ngày hôm nay của Vân Nghiên Thư quả thật là hương thơm tuyệt vời nhất mà tôi cảm nhận được trong vài nám gần đây, em chắc mệt rồi nhỉ, mau xuống dưới nghỉ
ngơi đi!”
Trong lúc Amanda nói, nhìn thấy chiếc túi thơm trong túi, trong lòng thở dài, món nợ mà cô nợ Khương Như Tâm hôm nay trả lại con gái bà ấy vậy.
Là Chủ tịch cuộc thi, người có địa vị cao nhất trong giới điều chế hương, lời nói của Amanda đã khiến cuộc bàn tán sôi nổi kia dừng lại.
Mặc dù Vân Nghiên Thư trong lòng không cam tâm, nhưng cũng không dám lên tiếng.
“Cảm ơn các vị ban giám khảo.” Cô ta cúi đầu, khi quay người bước xuống sân khấu, cô ta liếc nhìn Vân Thanh đã hoàn thành xong phần thi của mình, đang mang nước hoa xuống chỗ các vị giám khảo.
Sự tức giận trong lòng cô ta trong giây lát đã giảm bớt.
Con tiện nhân Vân Thanh kia, còn không biết nước hoa mình đang cầm trong tay chính là một quả bom hẹn giờ!
Mặc dù bản thân bị trừ một chút điểm, cũng phải chịu sự chỉ trích của mọi người xung quanh, nhưng trước mắt, điểm số cùa cô ta, nếu như vào nám ngoái là có khả náng đánh bại Lạc Phi, đủ để khiến thế giới trầm trồ!
Vân Nghiên Thư vừa đắc ý trở lại, ung dung xuống sân khấu đợi xem Vân Thanh sẽ bị Amanda xử lí trước mặt mọi người thế nào!
Nhưng cảnh tượng tiếp theo, đã vượt ngoài dự liệu của Vân Nghiên Thư.
Vân Thanh bình tĩnh mang nước hoa qua đỏ, tuy nhiên cô lại rút ra một xấp giấy đã được chuẩn bị trước, vừa đủ 6 tờ, mỗi vị giám khảo một tờ.
Khi đưa giấy cho Amanda, cô ta cau mày, có chút bất mãn nói: “Cách điều chế nước hoa đáng ra phải nộp trước khi cuộc thi diễn ra.”
Giọng nói của Amanda khồng nhỏ, Vân Nghiên Thư ngồi ngay phía sau cô ta, nghe rõ mồn một, khi đó mặt mày trắng bệch, dự cảm không lành.
Chuyện này, hình như hơi khác với dự liệu của cồ ta…
Nhưng giây tiếp theo, Amanda nhìn kĩ cách điều chế, đột nhiên đứng dậy, ghế phía sau cũng bị đổ rất mạnh.
Cả hội trường im lặng một cách kì lạ, tất cả mọi người đều không hiểu.
Trừ hai người.
Vân Nghiên Thư dương dương tự đắc, mà Mạc Bắc Chu, với đôi mắt xanh quyến rũ khó đoán, luôn nhìn chằm chằm vào dáng người mảnh khảnh của Vân Thanh.
Amanda vô cùng tức tối, không thề kiềm chế nồi cơn giận trừng mắt nhìn Vân Thanh, trên mặt còn hiện lên sự chán ghét.
Cách điều chế của Vân Thanh, cùng bình “bốn mùa” của Vân Nghiên Thư…quả thật giống hệt nhau.
Xem ra cả hai phương pháp điều của của Vân Nghiên Thư đều đã bị đánh cắp!
Vậy mà còn dám tiến lên sân khấu ngay phía sau Vân Nghiên Thư, đúng là kiêu càng ngạo mạn, không coi ai ra gì!!
“Em…”
“Không giống nhau đâu ạ.” Trước khi Amanda nói, cô đã lên tiếng trước, giọng nói của cô rất nhẹ lại vô cùng bình tĩnh, khiến cho tất cả mọi người đều bình tĩnh trở lại.
Ngay cả Amanda cũng được trấn an.
Người con gái trước mắt chì mới 20 tuổi, cô cỏ đồi mắt trong trẻo lạnh lùng, khi nhìn thẳng người khác, có chút uy lực khiến họ dao động.
Amanda nhìn lại phương pháp điều chế một lần nữa.
Đúng là có chút thay đồi, chỉ là thay thế và thêm vào một vài hương liệu, nhưng khiến cách điều chế đặc biệt hài hòa, cao hơn một bậc…Không, dường như đây mới là bản gốc của nó.
Kết hợp với việc trình bày còn nhiều thiếu sót của Vân Nghiên Thư khi nãy…Amanda im lặng, ngồi xuống lần nữa.
Cô ta không nói, chỉ dùng hành động thẻ hiện, sẵn sàng