Từ đầu đến cuối, anh cũng không thèm nhìn cố Tây Trạch chút nào, hoàn toàn coi anh ta như không khí.
Loại hoàn toàn thiếu hiểu biết này chắc chắn là nỗi nhục nhã ê chề nhất đối với một kẻ kiêu ngạo như cố Tây Trạch.
Cố Tây Trạch tức giận: “Đứng lại, tôi cho anh đi rồi sao?”
Tên này sợ rằng thật sự cho rằng cái mạng mình lởn …
Vân Thanh đột nhiên mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Hoắc Cảnh Thâm không lộ ra chút cảm xúc trên mặt, nhưng Vân Thanh có thể cảm nhận rõ ràng khí tức của anh lập tức lạnh đi, không khí chung quanh cũng từ từ đông cứng lại.
“Có chuyện gì sao?” Anh chậm rãi quay người lại, như thể vừa mới nhận ra Cố Tây Trạch.
muốn tự tìm cái chết, hai tay cô ôm lấy khôn mặt của Hoắc Cảnh Thâm, buộc ánh mắt anh nhìn về phía mình,
Chứng kiến cảnh này khiến máu của Cổ Tây Trạch trào lên, trong mắt anh ta giống như Vân Thanh đang chịu ị đựng nỗi sợ hãi, tự bảo vệ chính I mình.
Cố Tây Trạch nghiến răng nghiến lợi nói: “Thanh Thanh, em không cần phải sợ anh ta! Người của anh hôm nay đều ở đây, anh sẽ đưa em đi ngay!”
Hoắc Cành Thâm đẩy tay cô ra, đôi mắt đen lạnh lùng kia dường như dông cứng xương người từ từ nhìn
đổ tràn ra.
Anh dường như cười nhạt một tiếng, càng lúc càng rùng rợn: “Nói lại đi, anh định làm gì với cô ấy?”
Vân Thanh lúc đó cảm thấy sát khí tăng vọt trong người Hoắc Cảnh Thâm.
Sau đỏ, đuôi mắt lóe lên một tia sáng lạnh, cô nhìn thấy Lưu Phong đang đứng trong bóng tối như một bóng ma.
Ánh sáng lạnh lẽo xẹt qua khóe mắt chính là con dao bướm trên tay Lưu Phong, toát ra khí tức sát ý mạnh mẽ itừtrong máu… Nhũng vệ sĩ xung
vạm vỡ, to lớn nhưng đều là đồ gối 1 đầu cho bọn họ, quả thật không có tác dụng.
Còn Lưu Phong đang đứng đó, một thanh niên gầy gò và lãnh đạm, sự lãnh ẽo như giảm xuống mức thấp nhất, anh ta chỉ có thể giết người khi Hoắc Cảnh Thâm ra mệnh lệnh.
Anh ta là con dao sắc bén nhất bên cạnh Hoắc Cảnh Thâm.
Vân Thanh không phải là thánh mẫu gì cả nhưng cô nhất định không thích giết người vô tội, lại càng sợ cảnh đổ
máu …
LCôdột nhiên kêu một tiếng “Hoảc
Lúc Hoắc Cảnh Thâm nhìn cô, hai tay Vân Thanh nắm lấy bờ vai của anh, nhón chân hôn anh.
Cảnh tượng đột ngột này như đã rửa sạch mùi thuốc súng hòa lẫn trong không khí.
Ngay cả cố Tây Trạch cũng ngây người.
Chiều cao chênh lệch, Vân Thanh ngước cổ lên hôn cỏ chút mỏi, khẽ cắn khóe miệng Hoắc Cảnh Thâm, hai mắt sáng ngẳng đầu nhìn anh, như trong mắt chỉ có anh.
“Chúng ta đi thôi, tôi đói rồi.”
từ biến mất, nhìn cô thật sâu, tỏ vẻ đắc ý.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!