Cãi nhau chán rồi kêu cô tới thu dọn tàn cuộc!
Những gợn sóng trong lòng Vân Thanh
vừa sinh ra,
dã biên mát, cỏ cảm thày
mình
vừa đáng thương vừa nực cười.
M Rầm-”
Cánh cửa xe đập mạnh, thể hiện sự tức giận của người chủ.
Hàn Mặc còn định lên xe sau, còn chưa kịp chạm vào cửa xe, Ván Thanh đã đạp ga lái xe đi.
Hàn Mặc không hiểu chuyện gì, “Phu nhân…hình như tức giận rồi?”
Tư Mộ Bạch thu lại ánh nhìn, uể oải quay chiếc chìa khóa xe trong tay bước về phía trước, chỉ ném lại một câu chẳng ra sao: “ Cũng không phải vợ của tôi.”
Hàn Mặc:
Hoắc Cảnh Thâm thật sự uống say.
Gương mặt điển trai đỏ ửng, nhưng uống rượu say rắt ngoan, không cãi cũng không làm ồn.
Vân Thanh lái xe rất nhanh, cửa kính xe hạ xuổng, gió đêm lạnh buốt thấu xương, cũng cuốn bay nỗi buồn trong lòng cô.
Xe dừng ở Ngự Cảnh Viên.
Vân Thanh quay đầu lại, đối diện với đôi mắt den sáng rực của Hoắc Cảnh Thâm.
Trên đường đi, anh đều nhìn cô như vậy, ánh mắt dịu dàng ngoan ngoãn, như thể anh rất thích cỏ…
phải Tần Dĩ Nhu.”
“…Bỏ đi.”
Cô tranh cãi với con ma men này làm gì
chứ?
Vân Thanh cúi người cởi dây an toàn cho anh, vừa định nhấc người dậy, đôi bàn tay lớn nóng rực của Hoắc Cảnh Thâm chạm vào làn da mềm mại sau lưng cô, cỏ kêu lên một tiểng, cả người ngã vào lòng anh.
Dưới chiếc áo sơ mi mỏng của anh, là cơ bắp rắn chắc, mặt Vân Thanh đò ửng, tâm trí rối bời ngẳng đầu nhìn anh.
“ Hoắc Cảnh Thâm!”
Người đàn ông lặng im chàm chú nhìn cô, ánh mắt chuyên tâm, đôi môi mỏng khẽ mím chặt, ấn dường hiện lên một vệt mờ.
Sau đó, anh từ từ tiến lại gần, trong hơi thờ có mang theo mùi rượu, đầu mũi kề sát người cô, nhẹ nhàng nói: “Em khỏng thích thì anh không hút thuốc nữa…Không tin, em ngửi thừ xem.”
Anh dịu dàng dè dặt giải thích với cô, đôi tay to lớn xoa nhẹ lưng cô, người cúi thấp xuống, dỗ dành: “ Đừng khóc, anh chiều theo ý em hết…”
Vân Thanh đứng hình, quên cả vùng vẫy.
Tất cả cảm xúc của cồ, đều bị sự dịu dàng này lấn át.
Trong khoảnh khắc đó, cỏ đâ hy vọng,
Hoắc Cảnh Thâm sẽ không tỉnh rượu…