Khi hai ly thủy tinh chạm vào nhau, ò’ một góc trên tầng hai, có tiếng nghiến ràng ‘ken két—’
“ Đáng khinh.”
Lục Tu nhỏ cả miếng bò bít tết trong miệng ra, mắt mở to nhìn trừng trừng hai người đang cười nói vui vẻ dưới lầu.
Anh Tư của anh ta bị cắm sừng rồi? ?
Lục Tu quả quyết chụp trộm ảnh gửi vào nhóm bạn thân của bọn họ.
Còn kèm theo một bức tranh thảo nguyên xanh mướt.
Lục Tu: [ @Anh Tư @ Anh Tư, anh có thấy đầu mình mọc sừng rồi không?]
Trong phòng bệnh của bệnh viện quân y.
Hoắc Cảnh Thâm cầm chiếc điện thoại đang rung lên, lướt mắt nhìn qua một cái, gương mặt lạnh lùng kia không một chút biểu cảm, nhưng nhiệt độ trong phòng rõ ràng đang không ngừng hạ xuống.
Lục Ki Hữu ngồi đối diện với anh, cũng đang xem điện thoại, tin nhắn trong nhóm hiện lẽn, anh ta cũng tiện tay nhấn vào, khi nhìn thấy liền trầm ngâm suy nghĩ.
Người uống rượu cùng vợ anh, hình như
lả cố Tây Trạch?” Lục Kỳ Hữu nhỉn sắc mặt của Hoắc Cảnh Thâm, nói mà không hề suy nghĩ, “ Hai người bọn họ có vẻ như đã từng quen biết, là thanh mai trúc mã, giờ trông cũng khá xứng đôi…”
Trai thẳng Hàn Mặc ở bên cạnh bỗng nhiên tỉnh ngộ.
“ Thảo nào hal ngày nay phu nhân không tới bệnh viện, hóa ra là cùng bạn cũ ôn lại kỷ niệm xưa .”
Hàn Mặc vừa dứt lời, nhiệt độ ban đầu đã thấp của phòng bệnh, giờ lại càng trờ nên lạnh lẽo hơn.
Hoắc Cảnh Thâm lạnh lùng, mắt nhếch lèn vô cảm, Hàn Mặc suýt chút nữa định quỳ xuống lấy cái chết để tạ tội.
Lục Tu ờ bên kia gửi liền ba cái ảnh vào trong nhỏm
Ủng hộ chúng mình tại лhayho.cом
Trong bức ảnh, Vân Thanh hình như săp ngã, Cố Tây Trạch đỡ lấy cánh tay cô.
Lục Tu: [@anh Tư @anh Tư @anh Tư @anh Tư! ! ! Anh Tư, cái thằng kia nắm lấy tay của chị dâu! ! Anh có nhìn thấy không? Em phóng to lên cho anh xem! ! !]
Giây tiếp theo, Lục Tu nhặn được một tin nhắn nhắc nhở: “ Bạn đã bị anh Tư đá ra khỏi nhóm trò chuyện.]
Lục Tu: “…? ? ? ?”
Anh ta chỉ là một nhân viên vận chuyển lắm lời.
Lục Kỳ Hữu mỉm cười một cách xấu xa.
Anh ta nhấc điện thoại lên, vẻ mặt hơl nghiêm túc: “Không xem sao?”
một cái: “ Cô ta ản cơm với ai, liên quan gì tới tôi chứ?”
Hai chữ ‘khỏ chịu’, hiện rõ mồn một trên khuôn mặt anh.
Lục Kỳ Hữu cũng lười vạch trần anh, thờ ơ nhún vai, nói: “Anh thấy không liên quan là được.”
Dù sao cũng khồng phải vợ của anh ta.
‘ Nhưng tinh anh em bao nhiêu nàm qua, Lục Kỳ Hữu vẫn lấy tư cách là người qua đường nói thêm một câu: “Có những người bỏ lỡ sẽ là bỏ lỡ, hối hận cũng không còn Ị kịp nữa.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!