Lục Vi theo bản năng nhắm mắt lại chờ đợi, bên tai nghe thấy một tiếng gió rít lên, không kịp phản ứng đã bị Mạc Thiên đẩy lăn xuống đất thêm lần nữa.
“Không phải cô ấy, cút đi.”
Lục Vi ngồi dậy nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên ngoài cửa có tiếng đập của gấp gáp.
Lương Ân gằn giọng hét lên: “Đại ca, anh có trong đó không? Tôi vào nha.”
Lục Vi liếc mắt nhìn Mạc Thiên đang thống khổ, nếu Lương Ân nhìn thấy cảnh này, hắn ta nhất định sẽ không buông tha cho cô.
Lục Vi lúc này liền muốn bỏ trốn, nhưng ở đây là tầng 10, cửa ra vào đã bị Lương Ân chặn lại, cô ta không có cách nào chạy được.
Bên ngoài tiếng đập cửa vang lên ngày càng lớn, Lục Vi nghiến răng một cái, muốn kéo áo choàng tắm xuống. Nếu cô ta trần chuồng nằm bên cạnh Mạc Thiên, cô không tin Lương Ân có thể làm gì được cô.
Đang tính toán, phía sau cô ta xuất hiện một bóng đen, chưa kịp phản ứng đã có người bịt miệng cô ta lại.
Sở Mộ Thành đen mặt nhìn Lục Vi chỉ mặc áo tắm, dùng tay kéo cô ta ra khỏi cửa ban công, đẩy cô ta qua phòng bên cạnh.
Lúc này, Lương Ân đã đạp cửa tung ra, hắn và Kiều An Hạ vội vàng chạy vào.
Vừa vào cửa đã nhìn thấy Mạc Thiên nằm ở trên giường, hô hấp dồn dập, quần áo trên người đã bị cởi ra nham nhở.
Trên sàn nhà quần áo rơi ra rải rác, nam có, nữ có.
Cảnh tượng này thật dễ khiến người khác liên tưởng đến một trận kịch liệt. Kiều An Hạ đột nhiên cảm thấy bình thường, anh và cô có liên quan gì với nhau, vậy mà cô lại lo lắng anh bị người phụ nữ nào đó hãm hại.
Nhìn xem, anh ta dường như chơi vui đến mức quên cả trời đất.
Kiều An Hạ khoanh tay cười khẩy: “Xem ra là tôi tới không đúng lúc, tôi về trước đây.”
“Chờ chút.” - Lương Ân gọi lớn: “Mạc Thiên rất lạ.”
Kiều An Hạ càng khó chịu hơn, cô chưa bao giờ nhìn thấy Mạc Thiên cuồng bạo như vậy, cho dù trước kia cô và anh ở bên nhau đầy cuồng nhiệt, anh cũng không có như cái bộ dạng này.
Rốt cuộc là cô gái thế nào, khiến anh ta kích động như vậy.
Kiều An Hạ không muốn nghĩ nữa, tiếp tục đi ra ngoài.
Người nằm trên giường đột nhiên hét lên: “An Hạ…”
Kiều An Hạ khựng người dừng lại.
Mạc Thiên lại hét lên: “Cút đi, đừng chạm vào tôi.”
Lương Ân nghi ngờ đến gần Mạc Thiên, nhìn thấy toàn thân Mạc Thiên nổi mẩn đỏ, sắc mặt hắn tối sầm.
“Có người đánh thuốc hắn, bây giờ tình trạng rất khẩn cấp.”
Kiều An Hạ kinh hãi: “Đánh thuốc?”
Lương Ân là cảnh sát, đã từng làm ở đội phòng chóng tệ nạn xã hội, hắn nhìn ly nước bên cạnh, hít một hơi, lập tức nhận ra.
“Là ảo dược.”
Kiều An Hạ nheo mắt: “Ảo dược?”
Lúc này Kiều An Hạ mới đi tới gần Mạc Thiên nhìn rõ ràng anh hơn, thì ra anh bị đánh thuốc nên mới trở nên như vậy.
“Nhanh lên, đưa anh ấy tới bệnh viện.”
“Không kịp nữa rồi.” - Lương Ân lắc đầu: “Quá đôc ác, liều lượng thuốc quá mạnh, xem ra đã chạm đến mức độ căn bệnh trước kia của anh ấy, các bác sĩ trong bệnh viên không thể cứu hắn.”
“Cái gì? Vậy phải làm sao bây giờ?” - Kiều An Hạ thốt lên.
Kiều An Hạ bị ánh mắt của Lương Ân làm cho nổi da gà: “Chị dâu, lúc này chỉ có chị mới cứu nổi đại ca.”
Tim Kiều An Hạ đập thình thịch, đương nhiên cô hiểu Lương Ân đang ám chỉ cái gì.
Nhưng mà…
Kiều An Hạ lắc đầu: “Tôi không thể.” nói xong cô quay đầu bỏ đi.
Sau lưng lại vang lên tiếng hét vô thức của Mạc Thiên: “An Hạ…”
Trái tim Kiều An Hạ trầm xuống, bước đi càng nhanh, Lương Ân lại nói: “Chị dâu, đã năm năm rồi, vốn dĩ tôi không nên nói nhưng hôm nay tôi phải nói ra. Trong lòng Mạc Thiên luôn chỉ có một người chính là Kiều An Hạ, vì không muốn đính hôn với Lục Vi, anh ta tự biên tự diễn vụ tai nạn xe cộ để biến thành bộ dạng bây giờ, chẳng lẽ chị không có chút thương tiếc sao? Chẳng lẽ chị thật muốn nhìn anh ấy chết như vậy sao?”
Hơi ngừng lại, hắn lại nói.
“Coi như anh ta tự làm tự chịu đi, nhưng còn Tiểu Bối Bối thì sao?”
Kiều An Hạ cuối cùng cũng khựng lại.
Lương Ân vui mừng khôn xiết, vội kéo Kiều An Hạ trở lại. Sau đó hắn cẩn thận kiểm tra trước sau, đóng chặt cửa ban công. Thậm chí hắn còn điều chỉnh ánh đèn rồi mới rời đi.
“Chị dâu, nhờ cả vào chị.”
Kiều An Hạ: “…”
Trên giường lớn, Mạc Thiên quần áo nửa cởi nữa còn nằm trên đó, ánh sáng soi lên thân ảnh, từng thớ thịt nóng bỏng phủ bởi lớp mồ hôi túa ra, trong anh càng hấp dẫn hơn.
Kiều An Hạ hít một hơi thật sâu, nhìn thấy mẩn đỏ trên người anh, cô đi vào nhà tắm lấy nước ấm và khăn mang ra giúp anh lau người từ từ.
Người đàn ông đang bất tỉnh lập tức bùng nổ, đẩy tay cô ra: “Đừng chạm vào tôi, cút đi.”
Kiều An Hạ mím môi, vô thức hạ giọng: “Mạc Thiên, là tôi.”
Bốn chữ này giống như một câu thần chú, lọt vào tai Mạc Thiên, đôi mắt đỏ rực mở ra, ngơ ngác nhìn người phụ nữ trước mặt.
Gương mặt này, mùi hương này, đều nói cho anh biết rằng đây không phải là mơ.
Kiều An Hạ thật đã đến.
Dường như mọi sự kìm nén tác dụng của thuốc bị phá vỡ.
Anh nắm lấy tay Kiều An Hạ, dùng một tay đẩy cô xuống giường, đôi môi anh không khống chế, nụ hôn cháy bỏng xâm chiếm cô một cách áp đảo.
Đầu óc Kiều An Hạ nhất thời trở nên trống rỗng.
Mãi cho đến khi cảm nhận được bàn tay thô ráp nóng bỏng đang bắt đầu cởi nút áo của mình, Kiều An Hạ mới phản ứng lại: “Mạc Thiên.”
“Cho anh.”
Thanh âm khàn khàn của Mạc Thiên mang theo sự cám dỗ: “Xin em, hãy cứu anh.”
Cô không chỉ là cứu rỗi thể xác của anh, mà còn chính là cứu rỗi linh hồn của anh.
Lời nói mang đầy sự ủy khuất, như một đứa trẻ đòi kẹo. Lúc này đôi mắt anh đỏ ngầu, cơ thể bắt đầu co giật.
Nhưng mà tại thời điểm này, Mạc Thiên lại nhặt được một chút lý trí.
Hỏi xong câu đó, anh chỉ dừng lại ở đó, lặng lẽ nhìn cô bằng đôi mắt đỏ rực như chờ câu trả lời của cô.
Kiều An Hạ nhớ lại những gì Lương Ân nói… trái tim cô lỡ một nhịp và gật đầu.
Cô nhìn thấy được niềm vui trong ánh mắt đỏ rực kia…còn Mạc Thiên, một chút lý trí sau cùng cũng rơi mất.
Hai mắt anh đỏ rực, giờ đây đã hoàn toàn biến thành dã thú, thân thể trắng như tuyết dưới lớp quần áo đã bị anh lột ra, toàn thân bị thiêu đốt, ánh mắt chạm vào bờ môi của cô, liền hung hăng cúi đầu phủ lên.
Đôi môi của Mạc Thiên dán lên đôi môi mềm mại, cắn lấy bờ môi cô ngậm mút, mút đến nỗi toàn thân Kiều An Hạ nhũn ra, trong đầu ong lên một tiếng, trở nên trống rỗng.
Không đủ, luôn là không đủ, anh nhớ cô, đã năm năm rồi, anh nhớ tất cả từng tất da tất thịt trên cơ thể của cô.
Đôi môi dần dần di chuyển, gặm da thịt non mềm mại bên cổ cô, cắn mút thành những vết hôn ửng hồng, bàn tay không yên đã đặt ở bờ ngực xoa nắn, đôi môi một đường đi xuống, cuối cùng dừng ở nơi nhô lên quyến rũ, phần nhô lên mềm mại, trắng sứ, bàn tay xoa nắn không ngừng tạo thành vô số hình thù, đôi mắt nóng rực nhìn phần đỉnh hồng cứng lên, liền cúi đầu cắn trong miệng.
“Ưm…đau…nhẹ một chút…” - Toàn thân Kiều An Hạ phản ứng, Mạc Thiên bị trúng thuốc trở nên thô bạo không nhẹ nhàng như trước kia.
Cơ thể của cô và anh, đã năm năm rồi, mới tìm thấy nhau.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bất Giác Rơi Vào Lưới Tình
2. Tự Do Cuối
3. Không Hẹn Mà Đến
4. Nói Lời Chia Tay Với Quá Khứ
=====================================
Gậy sắt đã vươn ra hung hãn như một con sói đói tức giận, gân xanh tím nổi lên, một phần do thuốc, một phần do sự hưng phấn tột cùng.
Không thể khống chế được, không còn tâm trí dạo đầu nữa, toàn thân Mạc Thiên chen vào giữa đùi cô, gậy sắt tìm đến tiểu h.uyệt quen thuộc, quy đầu bị cái miệng nhỏ mềm mại ngậm lấy, gậy sắt to lớn cứng rắn hung ác c.ắm vào, cứng gắn xuyên qua hoa h.uyệt đã mộng mật ngọt ướt át.
Cảm giác sung sướng giải tỏa tất cả thống khổ hiện tại, đôi bàn tay của Mạc Thiên tách rộng hai chân cô, hung hăn rút ra c.ắm vào mạnh bạo.
“A….ư….Mạc Thiên… không…. chậm… làm ơn.” - Thân thể Kiều An Hạ đã lâu rồi trải qua loại chuyện này, nhất thời bị đâm quá mạnh mẽ, thích ứng không nổi sự to lớn đó, tạo thành tiếng rên rỉ khắp căn phòng.
Mạc Thiên sao có thể nghe thấy gì ở giây phút anh, năm năm rồi, anh mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của cô bên anh chân thật nhất. Lại là uống phải xuân dược, càng mất đi lý trí, chỉ biết đắm chìm bên trong dục vọng, gắt gao đè lên bắp đùi trắng tuyết của cô, gậy sắt ngày càng trương to, không lưu tình c.ắm thẳng vào tiểu h.uyệt, thanh âm va chạm ngày một rõ ràng hơn.
“An Hạ… An Hạ… của em thật chặt…a…làm anh thật sướng…a… tiểu hồ ly…” - Mạc Thiên rít lên, hạ thân không ngừng di chuyển với tốc độ kinh người, đâm thẳng tới hoa tâm, ép hang động nhỏ tuôn ra mật ngọt khộng ngừng.
“Ưm…Mạc Thiên…quá sâu rồi…đừng…đừng đâm mạnh…khó chịu…” - Toàn thân Kiều An Hạ căng cứng, thân thể vì bị đâm đến kích thích mà run rẩy, lắc đầu rên rỉ van xin.
Quy đầu cảm nhận như đâm phải một khối thịt mềm, khối thịt kia không ngừng há miệng cắn lấy quy đầu, nghe tiếng kêu rên của cô, càng mãnh liệt c.ắm vào, quy đầu đâm vào khối thịt kia, dùng sức thâm nhập vào bên trong.
“Aaaaaa…Mạc Thiên…không được… lấy ra…dừng…” - Kiều An Hạ há miệng, như cá mắc cạn, dùng sức hô hấp, nhưng vẫn không thể ngăn cản anh đang thâm nhập, quy đầu mạnh mẽ đẩy cánh cửa nhỏ hẹp ra, cuối cùng thọc đến một nơi ấm áp lại ướt sũng, ấm áo bao quanh lấy gậy sắt, thật sự sướng đến chết.
Anh thỏa mãn thở ra hơi thở nóng hực, bất chấp sự cầu xin kia, hai tay ôm chặt eo hung hăng c.ắm sâu.
“Ô…a…a…ưm ưm…chịu không nổi…Mạc Thiên…bình tĩnh…Mạc Thiên…” - Vách tử cung bên trong đã bị anh đâm vào, không chút lưu tình mà va chạm, khiến cả người cô mềm nhũn, bụng nhỏ trướng lên.
Tiếng rên rỉ như tăng thêm liều thuốc kích d.ục bên trong, va chạm mạnh mẽ khiến hang động tuôn ra một lượng lớn mật ngọt ấm nóng, chất lỏng kia bao lấy quy đầu, khoái cảm như muốn mạng, chỉ nghe thấy tiếng gầm như thú hoang, bắn toàn bộ tinh túy vào bên trong tiểu h.uyệt của cô.
Con thú hoang không hề vì bắn ra mà có thể ngừng lại, gậy sắt vẫn cứng nóng c.ắm bên trong tiểu huyệt, chỉ dừng lại một chút để lấy lại hơi thở, một mực không rút ra…
Cả một đêm này, Mạc Thiên điên cuồng như đòi mạng, gậy sắt giống như muốn lấy lại ủy khuất năm năm qua bị chủ nhân niêm phong.
Kiều An Hạ không biết bản thân rên la d.âm đãng ra sao, chỉ cảm giác ga giường đã ướt sũng mật d.ịch bên trong cô bị gậy sắt làm đến cao trào không biết bao nhiêu lần.
Cho đến khi Kiều An Hạ ngất đi, con sói hoang ăn sạch sành sanh con thỏ nhỏ, một lần nữa bắn ra tinh d.ịch, cũng gục ngã trên thân cô.<code> Khi Lương Ân đóng cửa lại. Hắn vẫn không an tâm mà dõng tai nghe ngóng, hồi lâu không thấy động tĩnh gì, hắn bắt đầu lo sợ Kiều An Hạ thật sự để đại ca hắn chết, dù sao suy nghĩ của phụ nữ thật khó có thể thấu hiểu được. Hay là, đưa đại ca đi bệnh viện? Thật ra cái thuốc kia lợi hại là thật, nhưng vào bệnh viện không phải là không có cách. Kỳ thật hắn chỉ cảm thấy hai người họ thuộc về nhau, tại sao lại cứ lúng túng, nên hắn giúp một tay mà thôi. Đang muốn đưa tay gõ cửa, bên trong lại vang lên tiếng động lớn. Hắn vội vàng thu tay, nghe thêm hai giây nữa… Được, tốt lắm… gương mặt Lương Ân nóng lên, thật sự quá hung hãn… Lương Ân không khỏi giơ ngón tay cái lên thán phục, sau đó hắn mới yên tâm rời đi. Đi ngang qua cánh cửa căn phòng cách vách, động tĩnh bên trong cũng không nhỏ. Lương Ân kinh ngạc một chút, quả là một đêm tuyệt vời. Lúc này, bên phòng bên kia Lục Vi đang phát tán thuốc mê, hai má đỏ bừng, mắt mờ đi. Trong túi cô ta mang theo, hộp thuốc màu trắng rơi ra, Sở Mộ Thành liếc nhìn càng tức giận hơn. “Em thật sự muốn leo lên giường của Mạc Thiên? Hay là đã lâu rồi tôi không thỏa mãn em?” Lòng Lục Vi trầm xuống, đưa mắt nhìn Sở Mộ Thành cầm lọ thuốc lên, lấy một viên trực tiếp ném vào miệng hắn. Lục Vi muốn bỏ chạy nhưng hai chân cô bị thuốc mê làm cho yếu ớt, ngã quỵ xuống đất, Sở Mộ Thành kéo thắt lưng ra, cầm một đầu sắt, quất lên người Lục Vi. Cô ta đau đớn nằm dưới sàn, một tay Sở Mộ Thành nắm lấy ống chân Lục Vi, kéo sền sệch đi vào phòng lớn. “Lục Vi, hôm nay tôi nhất định sẽ làm cho cô sướng điên thì thôi.”</code>