Edit: Simi
Anh trải mền xuống đất, tắt đèn rồi nằm phịch xuống, nói ngủ là ngủ. Thích Ánh không còn thở gấp nữa, gian phòng cũng tối đen lại.
Cô ngẩn người, thật sự sắp bị cái người này chọc cười chết rồi.
Sau một vài giây để ổn định nhịp thở, cô kéo váy ngủ ngay ngắn lại, nhích từng chút một đến bên thành giường, lén lút nhìn xuống.
Ngoài cửa sổ soi rọi ánh trắng mơ hồ, chờ cho mắt thích ứng với bóng đêm, cô mới nhìn thấy chàng trai nằm dưới đất nhắm nghiền mắt, một tay gối đầu, mỗi lần hít thở là lồng ngực nhô lên hạ xuống nặng nề, có thể nhận ra tâm tình anh dữ dội thế nào.
Thích Ánh nghiêng đầu nhìn vài lần, đột nhiên nghe anh hỏi: “Em từng uống sữa bò Vượng Tử chưa?”
Thích Ánh sững người, không biết sao anh lại chuyển sang đề tài này nhưng vẫn trả lời đàng hoàng: “Uống rồi.”
“Biết khẩu hiệu quảng cáo của nó là gì không?” [1]
“…”
Trong tích tắc chàng trai chìm giữa màn đêm mở mắt ra, gằn giọng nói: “Còn nhìn nữa là anh ăn em luôn bây giờ!”
[1] Trong quảng cáo sữa này có khẩu hiệu là “Nhìn đi, nhìn đi, tôi sẽ uống bạn” nên Nhượng ca mới hỏi tới để nhắc nhở Ánh Ánh.
Thích Ánh vội vàng thụt vào giữa giường.
Đến khi anh không thể nhìn thấy, cô liền che miệng cười khúc khích.
Trên giường vẫn còn đượm lại nhiệt độ cùng mùi hương của anh. Cô kéo mền lên đắp tới chóp mũi, ngửi thấy mùi hương quen thuộc của anh. Cô mở to mắt, nhẹ nhàng hít sâu vào.
Không biết qua bao lâu, Quý Nhượng cảm giác mình đang dần vất vả tỉnh táo lại thì nghe thấy thanh âm nhỏ xíu mềm mại của cô gái nhỏ: “Em chuẩn bị tâm lý xong rồi.”
Quý Nhượng: “?”
Anh sắp tức chết đến nơi rồi: “Em chuẩn bị tâm lý cái con khỉ, im miệng cho ông, mau ngủ đi!”
Trên giường vang lên tiếng dịch chuyển, anh cảm nhận được bàn tay thanh mảnh duỗi xuống, nhẹ nhàng kéo mền của anh: “Anh thật sự không muốn hả?”
Quý Nhượng: “…”
Chàng trai máu huyết sôi trào suýt chút nữa là phun cả ngụm máu tươi, gân xanh nổi lên.
Mất mấy giây anh mới gằn từng tiếng một với giọng tiếc nuối: “…Anh không có mua cái kia, em ngoan đi, đừng có nói chuyện, đừng có giày vò ông nữa được không?”
Tối nay anh vốn không hề có tính toán đó, lúc tới siêu thị cũng chẳng nghĩ tới phương diện kia.
Anh luôn cảm thấy bảo bối của mình còn quá nhỏ, sợ cô đau, sợ cô hoảng sợ. Anh không nỡ chạm vào cô, muốn đợi cô trưởng thành hơn, lớn thêm một chút.
Mẹ nó, lớn cái con khỉ, hiện tại anh hối hận sắp điên rồi.
Cô gái nhỏ “À” một tiếng rồi nằm xuống lại, ngoan ngoãn nói: “Em ngủ đây, anh ngủ ngon nha.”
Chưa tới mấy phút sau, trên giường đã truyền tới tiếng hít thở đều đặn.
Quý Nhượng: “…”
Anh không muốn đánh thức cô, cố gắng kiềm nén không ra ngoài đi tắm, mạnh mẽ nhắm mắt lại bắt đầu nhớ tới kì huấn luyện quân sự trong tuần, di dời lực chú ý của mình.
Chính anh cũng không biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Ở trường cảnh sát phải dậy từ sáu giờ sáng để tập hợp chạy bền, anh sinh hoạt đã quen nên chừng sáu giờ đã tự thức dậy.
Nhưng mà đầu óc vẫn còn mơ hồ, hé mắt nhìn ánh nắng dịu nhẹ của buổi sớm mai ngoài khung cửa sổ, lại nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ trên giường, anh đá lớp mền trên người ra, bò dậy leo lên giường, chui vào trong mền rồi kéo cô gái nhỏ vào lòng ôm thật chặt, sau đó chìm vào giấc ngủ.
Cảm giác chỉ mới vừa nằm xuống thôi mà đã ngủ đến hơn chín giờ.
Lúc anh mở mắt thì phát hiện cô gái nhỏ trong lòng hình như đã dậy từ lâu, đang ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn anh, như thể đang đếm lông mi của anh vậy.
Thấy anh dậy, cô mỉm cười ngọt ngào, cọ cọ vào ngực anh, chôn mặt trong lòng anh thủ thỉ: “Em đói bụng rồi.”
Hương thơm dịu nhẹ ở trong lòng, không muốn cứng thì cũng phải cứng.
Mẹ nó, đã vậy còn là buổi sáng nữa.
Anh không biết cô gái nhỏ có nhận ra sự khác thường của anh hay không nhưng vẫn tận lực nhích nửa dưới cách cô một khoảng, cúi đầu hôn cô: “Em muốn ăn gì?”
Thích Ánh: “Mứt quả ghim thành xâu.”
Quý Nhượng chọc ngón tay lên trán cô: “Không được. Em quên lần trước nha sĩ dặn thế nào rồi à? Có phải em muốn sau này về già răng sâu hết khỏi ăn gì nữa không?”
Cô bĩu môi, lại làm nũng, cọ đầu lên cổ anh: “Em chỉ ăn một viên thôi được không? Anh mua một xâu, em chỉ ăn một viên thôi, phần còn lại thì cho anh ăn hết.”
Quý Nhượng bị cô cọ qua cọ lại khiến toàn thân như bị châm lửa, đẩy cô ra thì tiếc nuối, khóe môi căng cứng, anh sắp chết ngạt đến nơi rồi.
Thích Ánh không biết đụng trúng thứ gì.
Ngay lập tức bất động.
Một hồi sau cô mới cẩn thận lùi lại khỏi ngực anh, giống như đang sợ động đến thứ gì đó, cô nhỏ giọng nói: “Được rồi, em không ăn nữa đâu.”
Quý Nhượng có cảm giác phần thân dưới của mình sớm muộn gì cũng hỏng mất.
Anh vọt vào phòng vệ sinh tắm nước lạnh, đợi Thích Ánh rửa mặt xong thì hai người cùng nhau thu dọn lại gian phòng. Không biết lần tiếp theo tới đây là khi nào, cả hai quyết định cất hết đệm mền vào trong tủ quần áo, sau đó khóa chặt cửa đi ăn cơm.
Lần trước không tham quan được Cố Cung, hiện giờ không đông người lắm nên cuối cùng cả hai cũng có dịp ghé đến.
Anh mua vé trước ở trên mạng, lúc tới lấy vé cũng tiện hơn nhiều. Cuối thu nên trời âm u, Cố Cung cũng vắng lặng trang nghiêm, anh không hứng thú lắm, nhưng Thích Ánh lại hào hứng lôi kéo anh đi tham quan từng nơi một.
Đời trước cô chưa từng vào cung, trong tưởng tượng của cô, chắc hẳn Cố Cung ngày xưa cũng giống thế này.
Cô để ý thấy Quý Nhượng uể oải, không hào hứng lắm liền lắc tay anh trêu chọc: “Nói không chừng kiếp trước anh từng sinh hoạt trong hoàng cung thì sao, anh nhìn thử xem! Có thấy quen thuộc không?”
Quý Nhượng liếc mắt nhìn hai cái, bảo bối nói thế nào thì chính là thế ấy, anh gật đầu: “Có, đời trước anh nhất định là một bạo quân, ngày ngày không lên triều, chỉ độc sủng một mình em.”
Thích Ánh bị anh chọc cười, thầm thì: “Anh không phải là bạo quân đâu.”
Quý Nhượng nghe thấy, vò đầu cô: “Vậy chứ là ai?”
Cô mím môi, như không có gì đáp: “Nhất định là một đại tướng quân vô cùng lợi hại.”
Quý Nhượng nói: “À, anh là tướng quân, vậy em là ai?”
Cô gái nhỏ không đáp lại.
Anh giúp cô nghĩ là một thân phận: “Nhất định em là một nàng công chúa nhỏ, đợi anh đánh thắng trận trở về cưới em.”
Nhắc đến những điều này khiến Thích Ánh không muốn đi dạo quanh nữa…
Quý Nhượng không biết tại sao bảo bối lại đột ngột thay đổi tâm tình như vậy, anh còn tưởng cô mệt rồi nên không đi dạo tiếp nữa mà nắm tay cô ra ngoài, sau đó đến khu phố bên cạnh, dẫn cô đi ăn món ngon.
Rất nhanh trời đã chuyển tối, anh tiễn cô về trường.
Mấy ngày sau, thành phố B bắt đầu vào đông.
Mùa đông phương Bắc, tuyết rơi nhanh khiến người ta không kịp trở tay, chỉ một đêm thôi đã tô trắng cả thành phố.
Trong sân trường, có mấy sinh viên hưng phấn đứng giữa trời tuyết để xem mình thổi ra khói trắng, khỏi cần phải hỏi cũng biết đó là những cô cậu bạn tới từ phía nam.
Hạ Hiểu và Âu Dương Bích cũng kích động không thôi, kéo Thích Ánh cùng nhau đi đắp người tuyết, đang đắp được một nửa thì điện thoại Thích Ánh reo. Hôm nay trùng với cuối tuần, Quý Nhượng chạy tới đây dẫn cô đi ăn cơm.
Anh mới tìm thấy một quán ăn nhỏ chuyên nấu món Hải Thành, hai vợ chồng đều là người Hải Thành, sống ở Hải Thành hơn nửa đời người, vì muốn đi theo chăm lo cho cô con gái lên đại học mà chuyển tới thành phố B mở quán ăn.
Quý Nhượng từng ghé tới ăn rồi, mùi vị rất giống.
Quán ăn mở trong một con hẻm nhỏ, tuy đường khó đi nhưng lại được lợi ở tiền thuê mặt bằng, hơn nữa những khách tới ăn đều là người quen, việc buôn bán cũng không tệ lắm.
Bà chủ nghe thấy bọn họ cũng là người Hải Thành thì vô cùng nhiệt tình, dẫn bọn họ tới chỗ thoáng đãng trong quán, “Vừa ngắm tuyết vừa ăn là lý tưởng nhất.”
Thích Ánh khéo léo cảm ơn bà chủ, gọi món xong, cô chống chằm nhìn tuyết rơi ngoài khung cửa sổ, bỗng Quý Nhượng lấy một chiếc hộp màu xanh lam trong túi đặt trước mặt cô: “Em thử xem có thích không.”
Thích Ánh sửng sốt: “Gì vậy anh?”
Quý Nhượng thấy cô mờ mịt thì lắc đầu cười, anh mở hộp ra, bên trong là chiếc vòng tay bằng ngọc.
Ngọc trắng muốt, lại tinh khiết, anh nắm lấy cổ tay của cô rồi đeo lên.
Kích thước vừa vặn.
Anh nắm tay cô hài lòng ngắm nghía một vòng: “Vòng này mới đeo thì lành lạnh, đợi tí nữa nhiệt độ cơ thể truyền sang là ấm lên ngay.”
Thích Ánh ngẩn người một lúc lâu mới lên tiếng: “Sao anh lại tặng quà cho em vậy?”
Quý Nhượng vẫn đang thưởng thức chiếc vòng, điềm nhiên nói: “Tặng quà cho em thì cần gì lí do.”
Cô cụp mắt, thấp giọng nói: “Hôm nay là ngày tuyết đầu mùa.”
“Hửm?” Giọng cô quá nhỏ, Quý Nhượng không nghe rõ lắm, đúng lúc đó bà chủ bưng đồ ăn tới, anh nâng tay cô hôn nhẹ lên rồi cuộn tay áo lại giúp cô, xoa tóc cô: “Ăn thôi.”
Thích Ánh cảm nhận được chiếc vòng ngọc đang dần ấm lên, cổ tay cô thoáng run rẩy.
Cô nghiêng đầu nhìn chàng trai đang gắp đồ ăn cho mình, cô rướn người hôn lên mặt anh một cái.
Quý Nhượng nhướn mày, anh nghiêng sang má bên kia: “Ngốc, em dễ cảm động vậy à, đây, phải hôn luôn bên này nữa.”
Cô mím môi cười, ngoan ngoãn hôn tiếp.
Đông Hải dương trần [2], vật đổi sao dời, dù anh không có ký ức của kiếp trước nhưng vẫn giữ đúng lời hứa với cô.
[2] Thành ngữ Trung Quốc, ẩn dụ mọi thứ thay đổi theo thời gian.
Thành phố B rơi mấy trận tuyết lớn.
Thích Ánh nghỉ đông trước Quý Nhượng, cô muốn trở về Hải Thành chung với anh nên chờ ở ký túc xá thêm vài ngày. Cao Niên về nhà sớm cũng chỉ chơi game nên ở ký túc xá với cô mấy ngày này.
Một tuần sau Quý Nhượng được nghỉ, kéo hành lí tới đại học B đón cô.
Thích Ánh tạm biệt Cao Niên, lên máy bay bay về Hải Thành cùng Quý Nhượng.
Lúc ngồi trên máy bay, Quý Nhượng chợt nhớ tới gì đó, nghiêng đầu nói với cô: “Quý Thiên đính hôn rồi.”
Thích Ánh trầm trồ, hỏi: “Với ai vậy anh?”
Quý Nhượng cười: “Còn ai nữa, là tên điên kia đó.”
Trần Phong Trí theo đuổi cô ấy gần mười năm, cuối cùng cũng cưa đổ, Quý Thiên vừa gật đầu là anh ta lập tức tiến tới bước đính hôn ngay, trong vòng bạn bè của Quý Nhượng sắp bị anh ta cho nổ tung rồi.
Quý Nhượng nói: “Chị ấy sẽ gửi thiệp mời cho em, đến ngày đó anh sẽ qua đón em đi chung.”
Thích Ánh hào hứng gật đầu.
Máy bay vừa hạ cánh, Du Trình đã lái xe chờ sẵn bên ngoài. Từ sau vụ hỏa hoạn kia, Du Trình đã thẳng thắn chấp nhận Quý Nhượng, nhìn thấy anh, ông còn tươi cười hài lòng hơn cả cậu con trai của mình.
Ông chở Quý Nhượng về trước, dặn dò anh có rảnh thì cứ tới nhà chơi, sau đó lại chạy vòng về nhà.
Đã nửa năm không gặp cháu gái, cả nhà đều nhớ cô, Ngô Anh Hoa nấu một bàn cơm lớn để đón gió tẩy trần cho cô.
Du Trạc đã lên mười hai nên phải học lớp tự học buổi tối, đến gần mười giờ mới về nhà.
Thấy Thích Ánh ngồi trong phòng khách, gương mặt mệt mỏi của cậu lại thả lỏng một chút: “Chị, chị về rồi hả?”
Du Trạc chào hỏi cô trong chốc lát rồi đi tắm rửa, sau đó về phòng ngồi ngay ngắn ôn bài.
Ngô Anh Hoa thở dài: “Gần đây không biết có phải nó bị kích thích gì không, lúc nào cũng thẫn thờ, cơm cũng ăn ít lại, lớp mười hai đúng là dằn vặt mấy đứa nhỏ quá mà.”
Thích Ánh mang quà tới phòng cậu, nửa khuôn mặt của thiếu niên đè lên bản nháp, phờ phạc đọc một bài toán.
Thích Ánh nhìn cậu một hồi, nhỏ giọng hỏi: “Em sao vậy?”
Du Trạc mím môi, mấy giây sau mới rầu rĩ nói: “Em thất tình rồi.”
Thích Ánh: “?”
Trong đầu cậu em trai này ngoại trừ đánh nhau thì là trở thành lão đại, tự nhiên cũng sẽ có một ngày bị thất tình sao?
Thích Ánh biết mình không nên cười, nhưng cô thật sự không nhịn được, vội vàng che miệng lại, cố gắng không để Du Trạc thấy.
Kết quả Du Trạc vẫn nhìn thấy, cậu sắp bị cô chọc cho tức chết: “Chị còn cười nữa! Có thể thương cảm cho em một chút không!”
Thích Ánh kiềm chế nụ cười lại, xoa đầu cậu trấn an: “Đừng buồn mà, hai ngày nữa có buổi tiệc, để chị dẫn em theo giải sầu nha.”
Du Trạc hỏi: “Tiệc gì vậy?”
Thích Ánh: “Lễ đính hôn của chị Quý Thiên.”
Du Trạc: “…”
Cậu tức tối đứng dậy, đẩy người chị đang xát muối vào vết thương của mình ra khỏi cửa: “Ra ngoài! Chị ra ngoài cho em! Không được phép nói chuyện với em nữa!”
Thích Ánh chẳng hiểu gì: “…”
Nửa năm không gặp, sao tính khí của cậu em cứng đầu này lại ngày càng nóng nảy vậy?
Du Trạc nói được thì làm được, cả ngày hôm đó chẳng nói với cô câu nào. Với lại cậu cũng bận rộn, đi sớm về trễ, mỗi ngày học hành trên trường sắp biến thành chó, thời gian gặp Thích Ánh không nhiều.
Thích Ánh cũng chẳng nhàn rỗi gì, vừa hẹn hò với Quý Nhượng rồi đi thăm Hàn Dương, sau đó ra ngoài chơi với tụi Nhạc Lê, toàn bộ thời gian nghỉ đông đều bận bịu khắp nơi.
Lúc đến lễ đính hôn của Quý Thiên, Thích Ánh gặp lại Quý Vĩ Ngạn.
Ông vẫn như xưa, gặp ai cũng cười ôn hòa, lúc nhìn thấy Quý Nhượng, ông ấm áp chào hỏi anh: “A Nhượng tới rồi à.”
Thích Ánh hơi căng thẳng nhìn chàng trai bên cạnh.
Chợt để ý thấy ánh mắt anh không còn vẻ lạnh lùng băng giá như năm đó nữa.
Sau khi trải qua những hận thù, tất cả quá khứ đều trở thành râu ria.
Cuộc đời của anh nên nhìn về phía trước. Ở phía trước có ánh sáng, có cô gái nhỏ của anh, từ nay về sau, anh không cần phải quay đầu lại nhìn những chuyện đã qua nữa.
Chàng trai lãnh đạm nhìn lướt qua Quý Vĩ Ngạn, khẽ gật đầu, coi như là bắt chuyện, sau đó nắm tay Thích Ánh ngồi xuống bàn ở đầu bên kia.
Trên bàn có mấy món điểm tâm cùng kẹo ngọt, Quý Nhượng chọn bánh vị dâu tây rồi đút cho cô.
Xung quanh đều là thân thích nhà họ Quý, biết bao nhiêu ánh mắt tập trung lên người bọn họ, Thích Ánh ngại ngùng, mím môi không chịu há miệng, vừa lắc đầu vừa hàm hồ nói: “Em không ăn, không ăn, không ăn đâu.”
Quý Nhượng bị cô chọc cười thành tiếng.
Cô không ăn, anh liền bỏ vào miệng mình, vừa cắn vừa nhướng mày: “Mùi ngọt thật đó, còn ngon hơn cả bánh của ông chủ tiệm bánh bỏ trốn cùng cô em vợ lần trước nữa.”
Thích Ánh nghe anh nói vậy, nhất thời nuốt nước miếng, cô chớp mắt, thì thầm: “Thật hả?” Cô cảm thấy trước khi tiệc bắt đầu mà ăn bánh thế này thật không lịch sự lắm, dù muốn ăn nhưng cô vẫn cố nhịn xuống: “…Vậy anh chừa cho em một ít đi, tí nữa em ăn.”
Quý Nhượng nói: “Không được, anh đói rồi, anh ăn hết đây.”
Thích Ánh mở to mắt trông mong nhìn anh bỏ một miếng bánh vào miệng.
Cô xém tí nữa là bật khóc với cái người ấu trĩ này rồi.
*
Tác giả có lời muốn nói: Hai kẻ ấu trĩ tán tỉnh nhau, lướt, lướt, lướt.