Mọi người không nói gì về biểu hiện của Bách Nhĩ, dù sao hắn cũng là bạn lữ của Thương Viêm, người có thể quyết định cử chỉ lời nói của hắn chỉ có Thương Viêm. Thương Viêm không ngại là được..
Thật ra Bách Nhĩ không quỳ xuống bởi vì hắn nghĩ mình và Thương Viêm là bạn lữ, là người yêu, là bình đẳng. Hắn có thể sùng bái Thương Viêm nhưng điều quan trọng là phải trên vị thế bình đẳng với nhau! Hắn đang cược Thương Viêm sẽ không ép hắn quỳ xuống, sẽ không bắt hắn làm chuyện mà hắn không thích.
May mà hắn đã thắng! Biểu cảm của Thương Viêm không đổi, vẫn dịu dàng nhìn hắn, thậm chí còn để hắn cùng nhận lấy thịt nướng mà các dũng sĩ dâng lên.
“Sau này lời của Bách Nhĩ cũng là lời của ta”. Thương Viêm đứng lên, hắn nhìn những người đang quỳ trên đất, thanh âm trầm thấp vang dội: “Năng lực của Bách Nhĩ không hề thấp hơn ta đâu”.
“Đương nhiên”. Mọi người cung kính trả lời: “Năng lực của Bách Nhĩ chúng ta đã thấy được, chúng ta đều rất thích Bách Nhĩ”.
Trái tim bé nhỏ của Bách Nhĩ đập bùm bùm trong lồng ngực.
Thiệt là muốn đòi mạng người ta mà, nam nhân này sao lại giỏi câu dẫn người khác thế? Sao hắn có thể tốt vậy chứ?
Như thế này thì người ta chịu sao cho nổi!
Nếu đã lập tù trưởng thì bọn họ đã là một bộ lạc mới rồi, tất nhiên phải có tên mới được.
“Ca ca, ngươi xem nên đặt tên gì thì tốt đây?” Mạn Đạt tràn đầy hứng thú hỏi.
Thương Viêm nắm chặt tay bạn lữ: “Gọi là Thương Bách đi”.
Editor: Thương trong Thương Viêm, Bách trong Bách Nhĩ. Anh sợ người ta không biết anh simp vợ à?????
“Ohhhh”.
Mặt Bách Nhĩ đỏ chót trong tiếng hoan hô đầy ái muội.
Cái tên này vừa nghe là biết kết hợp từ đâu rồi. Người nam nhân này, có cần rõ ràng vậy không chứ!
Tù trưởng đã chọn, tên bộ lạc cũng đã đặt, ăn uống cũng no nê, mọi người ôm chờ mong tương lai trong lòng mà ngủ.
Hoang dã không có nháo động phong hay gì khác, càng không có hứng thú với chuyện người ta giao phối lúc nào. Thực ra là, mọi người đều nhìn quen rồi, mùa ấm tới chẳng phải mọi người đều giao phối mỗi ngày à? Vậy cho nên không ai muốn canh chừng Thương Viêm và Bách Nhĩ.
Ngay cả đứa ngốc như Mạn Đạt cũng ngáp ngắn ngáp dài cuộn tròn bên người a phụ lẩm bẩm nói muốn ăn thịt ngũ sắc mao thú rồi ngủ mất.
Vì thế, bên cạnh đống lửa chỉ còn lại Thương Viêm và Bách Nhĩ.
Bách Nhĩ chậm rãi gặm miếng thịt thực thảo thú, ngẩn người, trong lòng cũng bất ổn.
Mọi người đều nói thịt thực thảo thú ăn ngon nhưng tâm trí hắn lại không đặt trên miếng thịt này.
Hắn muốn ăn thịt, có điều không phải là thịt này.
Thịt mà Bách Nhĩ muốn ăn càng thơm hơn.......
Bên tai bỗng nhiên truyền đến một giọng cười khẽ làm tai hắn tê dại, Thương Viêm lấy thịt nướng ra khỏi tay hắn, nói thầm: “Ăn no rồi sao?”
Editor: tới rồi tới rồi. Thịt cho chúng ta tới rồi!
Bách Nhĩ quay đầu liếm liếm môi, đôi mắt tỏa sáng, hắn gặm một cái trên mặt Thương Viêm, ánh mắt mang theo móc câu cong vút, gương mặt trắng nõn tràn đầy mị hoặc: “Chưa no, muốn ăn ngươi”.
Hừ hừ, hắn không phải người nhát gan đâu! Thịt dâng đến miệng còn lâu mới để lỡ mất!
Có lẽ là bị phản ứng của Bách Nhĩ làm cho bất ngờ, đôi mắt hắn tối lại, nhanh chóng bế Bách Nhĩ lên đi nhanh ra ngoài sơn động.
Bách Nhĩ ôm chặt lấy cổ Thương Viêm, tay đã bắt đầu sờ loạn.
Bị đôi tay nóng như mang theo lửa này lướt qua người, Thương Viêm cảm thấy trên người mình muốn bị thiêu cháy!
Cuối cùng tìm thấy một chỗ bằng phẳng ở triền núi, Thương Viêm buông Bách Nhĩ xuống sau đó đè xuống theo, hắn nâng cặp chân trắng nõn lên, hung hăng chiếm hữu.
Nóng, nóng quá.
Bách Nhĩ cảm thấy mình như kiến bò trên chảo lửa, vừa nôn nao vừa khô nóng.
Quanh quẩn nơi chóp mũi là hương vị mồ hôi của nam nhân, giống như là tình dược hiệu quả nhất trên đời làm người ta càng muốn đắm chìm trong đó. Não bộ cảm thấy nguy hiểm theo bản năng nói cho hắn nếu không nhanh chạy trốn sẽ không thể chịu nổi kết cục, nam nhân này sẽ hung hăng chiếm lấy hắn, hung hăng hủy đi nuốt vào bụng!
Đây là một con sói hoang đã chịu đựng đói khát cả một mùa đông!
Hơi thở nóng rực nặng nề phả trên cổ, nam nhân điên cuồng gặm cắn, bựa lưỡi hung hăng lướt qua da thịt!
Đối mặt với từng trận sóng nhiệt và vui thích, lí trí và thân thể Bách Nhĩ đều đã lạc lối.
Hắn quên mất chính mình là ai, chỉ biết bày ra tư thái thần phục và lấy lòng mong có được một chút thương tiếc từ nam nhân cường tráng đang điên cuồng này.
Chỉ như vậy hắn mới có được chút thời gian thở dốc trong mưa rền gió dữ!
Nếu không, hắn rất có thể bị cảm xúc này tra tấn tới chết!
Quá điên cuồng rồi!
Ánh trăng đêm nay thật đẹp, hung thú nấp trong tán rừng tru lên từng hồi thể hiện sức mạnh của mình. Bên bờ sông nhỏ, dòng nước chảy róc rách xuyên qua rừng rậm trôi về phương xa.
Ở triền núi liên miên trùng điệp lại chỉ có gió đêm ghé thăm, ngay cả thanh âm của côn trùng cũng rất ít. Nơi này không có cỏ, không có cây, chỉ có đất vàng trụi lủi.
Thế nhưng trong một khe núi lại có hai thân ảnh triền miên dưới ánh trăng, một ngăm đen, một trắng nõn.
Giữa bọn họ có hơi thở khô nóng và tiếng nỉ non ngẫu nhiên vang lên, tin chắc dù là dã thú nghe thấy cũng sẽ xao động.
Ánh trăng lên cao rồi lại hạ xuống.
Mặt trời đỏ như lửa xuất hiện phía bên kia núi, chiếu sáng hai thân ảnh nọ.
Trên gương mặt tuấn tú của nam nhân cường tráng đầy mồ hôi nóng, hai cánh tay chống trên đất nhìn xuống người dưới thân mình. Tiểu bạn lữ đã sớm ngất đi, khóe mắt còn đọng nước.
Nam nhân thương tiếc hôn một cái lên trán bạn lữ rồi mới ngồi dậy nhìn mặt trời đang dâng lên, hắn bế bạn lữ đón nắng đi về phía sơn động.
Người trong sơn động đều đã tỉnh, lúc này đang ngồi bên đống lửa nướng thịt.
Mạn Đạt uể oải ngồi. Hắn vẫn luôn cảm thấy ngũ sắc mao thú ghét mình, nếu không mắc gì cứ trừng mắt nhìn hắn suốt?
“Ấy a phụ, ca ca đi đâu rồi? Bách Nhĩ cũng không thấy đâu cả!” Mạn Đạt nhìn nhìn bốn phía, phát hiện thiếu hai người nên vội vàng hỏi.
Mấy nữ nhân nhỏ giọng cười trộm.
Các dũng sĩ cũng nở nụ cười.
Ô Lâm đặt thịt đã nướng chín trước mặt Mã Nỗ, còn cẩn thận phân ra từng miếng nhỏ rồi mới trả lời Mạn Đạt, nhưng mà cũng chỉ ghét bỏ nói một câu: “Đứa nhỏ ngốc”.
Bố Cát cười khẽ, từ ái sờ đầu Mạn Đạt, thở dài nói: “Mạn Đạt, ngươi phải ăn nhiều thịt một chút, sau này đi theo ca ca ngươi săn thú đi”.
Vừa ngốc, vừa ốm yếu.
Tương lai làm sao mà tìm bạn lữ được đây?
Thật là nhọc lòng mà!
“Cái gì chứ.......” Mạn Đạt lẩm bẩm, rất là không hài lòng với phản ứng của mọi người.
Đúng lúc này, bên ngoài sơn động truyền tới tiếng bước chân, mọi người ngẩng đầu lên phát hiện là Thương Viêm trở về trong ngực còn ôm Bách Nhĩ đang ngủ say. Đã xảy ra chuyện gì mọi người nhìn là biết ngay, huống chi trên người Thương Viêm có rất nhiều dấu vết, Bách Nhĩ cũng không ít. Thêm nữa, mùi trên người họ không hề tầm thường đâu.
Cho nên, mọi người đều tự mình hiểu trong lòng mà không nói ra, chỉ cười cười.
Xem ra tối qua Thương Viêm rất là thỏa mãn bởi vì bây giờ nhìn hắn vui vẻ ra mặt, bọn họ chưa bao giờ thấy biểu cảm như này trên mặt hắn.
Thương Viêm không hổ là tứ cấp chiến sĩ nha, nhìn Bách Nhĩ mệt tới mức ngủ luôn kia mà.
Nếu Bách Nhĩ là nữ nhân thì chắc chắn rất dễ có hài tử. Đáng tiếc Bách Nhĩ là á nam, không sinh hài tử được.
Thấy ca ca trở về, đầu tiên Mạn Đạt rất vui mừng nhưng sau đó lại lập tức bịt mũi, ghét bỏ kêu: “Ca ca, người ngươi hôi quá đi! Bách Nhĩ cũng hôi nữa!”
“Hắc hắc hắc.....” Mọi người cười rộ lên.
Đại hà liếc nhìn Mạn Đạt một cái, lắc lắc đầu.
Hồng Thảo hết sức vui mừng giữ cánh tay Mạn Đạt, nịt miệng hắn lại: “Đứa ngốc này, đừng nói nữa, ha ha ha ha ha ha ha!”
Sao lại không được nói chứ?
Mạn Đạt chẳng hiểu ra sao.
Thương Viêm bế tiểu bạn lữ đặt ở sâu trong sơn động tránh cho người thương bị đánh thức. Lo rằng Bách Nhĩ sẽ bị lạnh cho nên hắn lại đốt thêm một đống lửa.
Nơi này cứng quá, lại còn lạnh nữa.
Thương Viêm nhíu mày bất mãn. Xem ra hắn phải nỗ lực săn thú mới được, mùa đông tới trong động sẽ càng lạnh thêm. Hắn không ngờ thân thể Bách Nhĩ lại yếu ớt như vậy, chỉ giao phối thôi đã ngất đi. Nếu vào mùa đông không biết sẽ còn ra sao.
Nghĩ đến đây, Thương Viêm mím chặt môi.
Hắn trước kia chưa từng chú ý đến Bách Nhĩ cho nên không biết được Bách Nhĩ làm sao vượt qua mùa đông. Có khi là bị lạnh run lẩy bẩy chăng?
Sờ gương mặt nhỏ mềm mại của tiểu bạn lữ mà lòng Thương Viêm thương tiếc ngập tràn.
Hắn cần phải chuẩn bị thêm nhiều da thú thôi.
Ngày hôm qua Bách Nhĩ đã chứng minh cho mọi người thấy những tấm da thú mà họ vứt đi cũng dùng được. Điều này có nghĩa là, bọn họ săn được một con thú thì cũng sẽ có thêm một tấm da thú!
Mọi người đều bị kích động rồi!
Phải săn thú càng nhiều càng tốt!
Vậy cho nên khi Thương Viêm nói muốn ra ngoài săn thú, các dũng sĩ ai nấy mắt cũng sáng trưng.
Dù ăn không hết thịt thì cũng có thêm một tấm da thú. Khi trước phải mất vài ngày mới phát hiện một con có thể lấy da.
Có điều bây giờ đã khác.
Một con thú bằng một tấm da.
Trong rừng rậm lúc này đều là da thú biết đi, rất mềm cũng rất ấm.
Các dũng sĩ tinh thần sục sôi đi vào rừng, chỉ có nữ nhân và người già trẻ nhỏ ở lại sơn động.
Những người ở lại quyết định hong khô thịt theo lời Bách Nhĩ đã nói, như vậy có thể giữ được lâu một chút. Đến lúc cần thì ngâm nước một chút rồi mang đi luộc là ăn được rồi.
Bách Nhĩ cũng đã hướng dẫn bọn họ luộc là cái gì. Hắn cho rau vào trong ống trúc luộc lên, ăn rất ngon, cho nên bọn họ đang rất mong chờ thịt luộc.
Hơn nữa mọi người bắt đầu tự hỏi, rau khô đúng thật là không bị hư, như vậy thì thịt hẳn là cũng có thể giữ được lâu một chút.
Mọi người ngồi cạnh đống lửa, lòng đầy nhiệt tình.
Ngũ sắc mao thú bị trói chân và mỏ sắp bị hơi nóng nướng tới khô họng, mắt mờ.
Khát chết bản thú rồi!
Cứu mạng với, mẹ ơi, mau tới cứu thú này!
Cánh của ta đau quá à!
Không biết qua bao lâu, mặt trời đã rơi sau sườn núi, mí mắt người nằm ở sâu trong sơn động mới run run, hắn trở mình sau đó kêu lên một tiếng.
Editor: Hai chương luôn nèeee.