Không phải dịp lễ tết, tất cả mọi người đều tự ăn uống trong viện tử của mình.
Duy chỉ có Vương Tự Bảo trước kia cùng dùng bữa với Lý thị, nên Lâm Khê cũng cùng ăn chung ở Vinh Khánh Đường.
Hai ngày này Vinh Khánh Đường lại có thêm Vương Hử.
Lâm Khê luôn vừa ăn, vừa chú ý Vương Tự Bảo.
Lý thị thì bắt đầu quan tâm tới Vương Hử, chốc thì gắp món này, lát lại gắp món kia, khiến cho Vương Hử được cưng chiều mà lo sợ.
Có Lý thị quan tâm, Vương Hử lại ăn nhiều hơn so với bình thường.
Không lâu sau khi mọi người ăn cơm tối xong, Tiêu Ngọc Lâm chạy tới Hầu phủ, định bắt đầu học cùng sư phụ nhà mình.
Vương Tự Bảo cũng không khách khí với phụ thân, trực tiếp ném người cho ông, để ông giúp đỡ cô dạy dỗ, tiện thể kèm luôn cả Vương Hử.
Sau đó cô lại đóng gói cả hai người này ném cho Vương lão Hầu gia.
Bắt đầu từ ngày hôm sau, hai người học trò khác của Vương Tự Bảo cũng bắt đầu tới Hầu phủ học tập.
Lần bái sư bất ngờ này khiến mấy người Tiêu Ngọc Lâm gặt hái được rất nhiều. Nhiều năm về sau, mấy người bọn họ vẫn thầm cảm thấy may mắn vì lần đánh bậy đánh bạ này.
Sau khi nhận quà bái sư của Vương Tự Bảo, mọi người mới phát hiện hoa văn điêu khắc trêи mặt bút lông lại đúng là hoa văn mà mình muốn. Nhưng vì sao trêи cán bút lông còn có khắc hai chữ "đồ rởm" thật to vậy?
Thì ra, bút lông Vương Tự Bảo tặng cho mấy người bọn họ đều là hàng bị hỏng trong quá trình điêu khắc ra thành phẩm cuối cùng. Trêи đó hoặc nhiều hoặc ít đều có khuyết điểm nho nhỏ. Ban đầu các thợ mộc còn muốn bỏ đi không dùng đến. Sau đó, Vương Tự Bảo quyết định tiêu thụ các loại hàng lỗi này. Thế nhưng nhất định phải khắc hai chữ "đồ rởm" trêи cán bút lông.
Chỉ là không ngờ tới những thứ đồ rởm này khi tiêu thụ cũng rất được tung hô. Thậm chí sau đó còn có người chuyên ra giá cao thu mua.
Sau khi dùng thuốc mỡ trị ngoại thương Tô Yên Hà tặng, mặt của Vương Hử trở lại bình thường vô cùng nhanh.
Kể từ khi cậu và Tiêu Ngọc Lâm cùng học tập ở Hầu phủ, thỉnh thoảng hai người sẽ tỷ thí một phen. Vì vậy, tần suất sử dụng thuốc mỡ trị ngoại thương này ngày càng nhiều.
Bởi vậy Vương Hử luôn miệng thúc giục tiểu cô cô nhà mình tới tìm Thái tử Trắc phi Tô Yên Hà để mang thuốc về.
"Bảo Muội, vài ngày nữa chính là tiệc rượu đầy tháng của tiểu hoàng tôn do Tô Trắc phi sinh hạ. Đến lúc đó con xin nghỉ ở học viện, cùng đi với ta." Tưởng thị vừa lật xem sổ sách, vừa nhắc nhở Vương Tự Bảo.
Vương Tự Bảo buông bút lông trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Tưởng thị nói: "Vâng, cũng đã rất lâu con không gặp Yên Hà tỷ tỷ rồi. Cũng không biết gần đây tỷ ấy sống có tốt hay không?"
Lúc này Vương Tự Bảo đang giúp phường thêu của hồi môn của Tưởng thị kinh doanh một vài sản phẩm mới.
Học viện Hoàng gia xin nghỉ rất dễ, chỉ cần nói trước một tiếng với giáo viên giáo vụ quản lý lớp cấp Huyền bọn họ là được.
Nói đến Tô Yên Hà, sau khi gả cho Thái tử, cuộc sống của nàng cũng không được thoải mái. Nàng lớn lên ở nơi biên thành, quả thực không quen với những tháng ngày trói buộc ở Ung Đô.
Sau khi vào Đông Cung lại càng không có tự do.
Ngoài chuyện bị ràng buộc, nàng còn phải đấu đá với một đám nữ nhân.
Trêи thực tế, tiểu hoàng tôn không phải là thai đầu tiên của nàng. Trước đây nàng đã từng bị người ta hãm hại sẩy thai hai lần.
Một cô gái cởi mở như thế càng ngày càng trầm mặc ít nói, cũng mất hết vẻ tươi tắn và sắc sảo trước kia, khiến Thái tử cũng dần dần không thích nàng nữa.
Kể từ sau lần Vương Tự Bảo giúp Tô Yên Hà ba năm trước đây, hai người bắt đầu qua lại thân thiết với nhau. Thấy nàng trở thành dáng vẻ này, Vương Tự Bảo cũng đau lòng.
Cuộc hôn nhân này của Tô Yên Hà chính là minh chứng cho câu nói "Hôn nhân là nấm mồ của tình yêu".
Mặc dù Tô Yên Hà là Thái tử Trắc phi, nhưng chung quy Đông Cung vẫn bị Thái tử phi khống chế. Nàng muốn liên hệ với bên ngoài nhất định phải được Thái tử phi cho phép. Vì vậy, bình thường khó khăn lắm mới gặp được người ngoài.
Vương Tự Bảo đã không gặp nàng trong một khoảng thời gian rất dài. Lần gần đây nhất là khi Tô Yên Hà cóthai ba tháng.
Lần này Tô Yên Hà hạ sinh tiểu hoàng tôn, đối với toàn bộ Đông Cung, thậm chí là đối với Đại Ung mà nói đều có ý nghĩa phi phàm. Do đó, Thái tử tính toán tổ chức một buổi tiệc rượu đầy tháng long trọng cho đứa con trai tương đương với đích tử của mình ở Đông Cung.
Hoà thuận Hầu phủ đương nhiên cũng có trong danh sách mời.
"Mẫu thân à, mẫu thân nghĩ con nên tặng lễ vật gì thì tốt đây?"
Lần trước lúc Tứ hoàng tử phi Vương Phẩm Tuệ sinh hạ đích trưởng tử cho Tứ hoàng tử, Vương Tự Bảo tặng một cái vòng vàng nạm ngọc cực kỳ tinh xảo. Đợi tới khi đứa nhỏ lớn hơn một chút, có thể lấy ngọc thạch bên trong vòng ra, dùng làm ngọc bội.
Đây là một trong những món trang sức mới ra của Bảo Ngọc Hiên do Vương Tự Bảo tự mở. Vừa mới bán ra đã được hoàng thân quốc thích yêu thích.
Loại vòng này không những có thể đeo cho trẻ nhỏ, mà kiểu dáng của người lớn cũng được rất nhiều quý nữ ưa chuộng.
Nhất là loại ngọc bội lồng vào nhau, tạo thành một bộ, đây là vật cần thiết của nam nữ khi đính hôn.
Bộ này gồm hai khối ngọc, ngươi một khối, ta một khối, có đôi có cặp, ngụ ý vô cùng tốt đẹp.
Lâm Khê và Vương Tự Bảo cũng đeo một khối ngọc như vậy.
Cùng là đồ trang sức vàng nạm ngọc, nhưng vì chất ngọc khác nhau nên giá cả tự nhiên cũng khác nhau.
Dù sao Đại Ung cũng không phải là nơi Vương Tự Bảo sinh sống lúc đầu. Ngọc ở nơi này cũng không giống với những loại ngọc mà cô biết.
Trong đó khối noãn ngọc Lâm Khê tặng Vương Tự Bảo lúc mới quen có thể chữa bệnh, hơn nữa còn cực kỳ hiếm thấy, nên thuộc loại ngọc hiếm, dù có tiền cũng không thể mua được.
Ngọc hàn băng màu lam ở nơi này cũng thuộc loại hiếm thấy, giá cả đương nhiên khá đắt đỏ.
Giá cả của những loại khác như ôn ngọc, dưỡng ngọc, hồng ngọc, ngọc bích cũng tương đối cao.
Còn có một số loại tạp ngọc, căn cứ vào màu sắc, độ trong suốt, độ cân xứng, tạo hình,... mà đề ra giá cả khác nhau.
Bởi vì là quà tặng đầy tháng cho đứa nhỏ, nên đương nhiên chọn thứ có lợi cho trẻ con sẽ tốt hơn. Vương Tự Bảo lựa một khối ôn ngọc cực phẩm làm lễ vật đầy tháng cho đích trưởng tử của Tứ hoàng tử.
Tưởng thị cũng định chiếu theo lễ vật lần trước mà tặng quà. Vì vậy lúc Vương Tự Bảo hỏi, bà trả lời: "Gần giống với lần trước là được. Dù sao một người là đích trưởng tử chính cống, một người… tương lai vẫn còn khó nói."
Ba năm trước, Tứ hoàng tử phi Vương Phẩm Tuệ từng ra mặt nói giúp Vương Tự Bảo, nên Vương lão Hầu gia lấy tư cách là gia chủ nhà họ Vương, đồng ý liên tông với nhà mẫu thân đẻ của nàng. Như vậy hai người cũng coi là có quan hệ thân thích.
Hơn nữa Vương Phẩm Tuệ là người tương đối thẳng thắn, thỉnh thoảng sẽ khiến người khác bị nghẹn khi nói chuyện, nhưng trong lời nói lại không có ẩn ý gì. Vì vậy rất dễ sống chung. Vương Tự Bảo cũng muốn qua lại thân thiết với người như vậy.
Dù sao tương lai Hòa Thuận Hầu phủ cũng không có ý định tham gia vào cuộc chiến đoạt đích. Vương Tự Bảo sau này phải lấy chồng ở xa, vì vậy, đối với chuyện Vương Tự Bảo có mối quan hệ thân thiết với ai, mọi người đều không có ý kiến, chỉ cần cô vui vẻ là tốt rồi.
Nghe Tưởng thị nói như vậy, Vương Tự Bảo thực ra cũng đang có chủ ý này. Thế là cô gật đầu nói: "Vậy con sẽ tặng một chiếc vòng làm từ loại dưỡng ngọc cực phẩm."
Trong lòng đã có chủ ý, Vương Tự Bào liền bắt đầu tán gẫu một vài chuyện thân mật với mẫu thân mình.
"Mẫu thân, sao con lại nghe nói, tiểu hoàng tôn ra đời rất có thể sẽ khiến Đông Cung không an ổn vậy?"
"Con đúng là đứa thích lo nghĩ." Lâm Khê bận nhiều việc, con gái nhà mình lại muốn can thiệp vào. Đây là Lâm Khê, còn nếu như là người đàn ông khác thì chỉ sợ đã sớm oán giận Bảo Muội xen vào chuyện không thuộc bổn phận rồi. Chẳng qua nghe con gái hỏi thế, Tưởng thị lại nhớ tới chuyện Tưởng Thái Hậu giao cho bà hai ngày trước.
Vì vậy bà nghiêm túc nói với Vương Tự Bảo: "Đông Cung không có đích tử, tiểu hoàng tôn này rất có thể sẽ bị đặt dưới danh nghĩa của Thái tử phi để được thừa nhận là đích tử. Mặc dù có lời đồn nói Thái tử phi không thể sinh con được nữa, thế nhưng có tin tức lại nói Thái tử và Thái tử phi, cùng với Tần Hoàng hậu và nhà mẫu thân đẻ của Thái tử phi vẫn chưa hoàn toàn bỏ cuộc. Bọn họ mời rất nhiều danh y cho Thái tử phi, muốn chữa khỏi bệnh của nàng, để nàng sinh hạ đích tử chân chính của Đông Cung. Vì vậy, Thái tử phi chưa chắc sẽ nhận tiểu hoàng tôn này làm đích tử dưới danh nghĩa của mình."
Nói đến đây, Tưởng thị nhìn Vương Tự Bảo.
Nữ nhân ấy à, sau khi lấy chồng, mặc kệ ngươi có bao nhiêu năng lực, chỉ có sinh hạ con trai mới có thể đứng vững ở nhà chồng.
Cho dù Lâm Khê thích Bảo Muội thế nào đi chăng nữa, thế nhưng nếu như tương lai Bảo Muội không sinh được con trai, cậu còn có thể thủy chung như một với Bảo Muội không?
Có điều bà nghĩ lại, bất kể là nhà ngoại hay là nhà chồng, cả hai nhà đều chỉ sinh được con trai, mình bà sinh được con gái. Vì vậy bà lại thấy yên lòng về con gái nhà mình.
"Mẫu thân à, mẫu thân nói tiếp đi. Sao lại dùng ánh mắt kỳ lạ như thế để nhìn con?" Vương Tự Bảo bị ánh mắt kỳ quái của Tưởng thị nhìn cho đứng ngồi không yên. Cô luôn cảm thấy mẫu thân đang có tính toán gì đó.
"Cũng không có gì? Bảo Muội nhà ta chính là một người có phúc." Tưởng thị nói xong câu này lại quay lại chủ đề lúc trước, tiếp tục nói: "Lại nói Tô Trắc phi, xuất thân của nàng cao quý, phụ thân nàng còn nắm giữ binh quyền. Bây giờ sinh con trai cho Thái tử, tự nhiên sẽ có người xúi giục nàng giữ đứa con trai này lại, cũng nghĩ cách ngồi lên vị trí Thái tử phi. Như vậy tiểu hoàng tôn này chính là đích tử thực sự, là người kế vị danh chính ngôn thuận của Đại Ung. Cứ như vậy, chẳng phải Đông Cung sẽ rối loạn sao?"
Vương Tự Bảo gật đầu tỏ ý đã hiểu, sau đó dựng thẳng lỗ tai tiếp tục nghe mẫu thân mình nói.
Tưởng thị thấp giọng: "Nghe nói thứ trưởng tử của Thái tử bị bệnh từ trong thai, vẫn ốm đau bệnh tật suốt. Nếu có người thừa dịp rối loạn làm chuyện gì đó với tiểu hoàng tôn này, vậy thì không chừng vị trí Thái tử sẽ gặp nguy cơ."
Tưởng thị dừng một chút, nhìn bốn phía, rồi lại tiếp tục nói: "Tổ huấn triều Đại Ung của chúng ta yêu cầu đích hoàng tử kế vị. Nếu như khó giữ được vị trí Thái tử, thì liệu có phải sẽ lập Thái tử một lần nữa hay không? Vậy Thái tử mới rốt cuộc là ghi dưới danh nghĩa Tần Hoàng hậu? Hay là lập mẫu thân ruột của Thái tử mới làm Hoàng hậu? Trong chuyện này có rất nhiều khả năng. Lại nói lập Thái tử mới, rốt cuộc phải lấy tiêu chuẩn gì để lập? Là lập trưởng, hay là lập người có đức? Hay là chọn một tiểu hoàng tử không hiểu chuyện đưa đến cho Tần Hoàng hậu nuôi nấng vân vân, đây cũng là một cách tính toán. Vì vậy ấy à, chuyện đi hay ở của tiểu hoàng tôn cùng với việc Đông Cung có ổn định hay không, thực ra mấu chốt nằm ở trêи người Tô Trắc phi."
Từ trước đến nay mẫu thân không quan tâm chuyện ở trong cung, nhưng hôm nay lại nói nhiều với mình như vậy, việc này tuyệt đối không bình thường. Nói tới nói lui lại đem trọng điểm đặt trêи người Tô Yên Hà. Mình và Tô Yên Hà qua lại thân thiết, vậy chính là muốn mình đi khuyên nàng sao?
Vậy mình có nên đi khuyên hay không? Rồi phải khuyên ra sao? Sau khi khuyên sẽ đạt được hiệu quả như thế nào? Vương Tự Bảo rối bời.
Tưởng thị nhìn dáng vẻ của Vương Tự Bảo thì hiểu đã nghe lọt lời mình vừa nói. Vì vậy bà lại đem những lời Tưởng Thái hậu đã nói với mình nói cho Vương Tự Bảo nghe.
"Bảo Muội à, Đại Ung của chúng ta không thể loạn, mà cũng không loạn nổi."
Bạn đang đọc truyện tại thich.truyen.247