Bé mập Vương Tông chìa bàn tay nhỏ mũm mĩm ra, cầm lấy hộp thức ăn trong tay Lương Thần, vội vã mở hộp, lấy ra một quả táo đỏ.
Quả táo này không giống như táo ở thời hiện đại, có thể nhìn thấy ở khắp nơi như cải trắng, nhất là loại táo lớn cực phẩm này.
Tất nhiên táo của Vương Tự Bảo là được trong cung ban thưởng.
Mấy lời như quả táo này chỉ có một mình Vương Tông có, đương nhiên là trò lừa con nít rồi.
Thực ra Vương Tự Bảo đã tặng mỗi viện tử một ít táo để mọi người cùng thưởng thức.
Bé mập Vương Tông thích ăn thịt, không thích ăn đồ chay, càng không thích ăn trái cây. Vì thế Vương Tự Bảo mới dùng cách này để cậu ăn.
Mỗi ngày cô đều gạt cậu, nói rằng đây là món quà tặng riêng cho cậu, Vương Tông sẽ vui vẻ phá lệ ăn, không để ý tới chuyện bản thân có thích ăn hay không nữa.
Nhìn thấy quả táo đỏ mê người, Vương Tông không ăn ngay, mà giơ cánh tay vừa ngắn vừa mập ra đưa cho Vương Tự Bảo, lớn tiếng nói: "Tiểu cô cô, người ăn một miếng trước đi."
Vương Tự Bảo không khách khí với cậu, cắn một miếng nhỏ, sau đó bộc lộ biểu cảm vô cùng hưởng thụ giống như được ăn mỹ vị nhân gian vậy, còn nói một câu: "Ngon quá đi."
Vương Tông nhìn Vương Tự Bảo mà nuốt nước bọt, xoay quả táo sang chỗ khác chỗ Vương Tự Bảo vừa cắn, rồi đưa tới trước mặt Lý thị: "Tằng tổ mẫu ăn đi."
Lý thị cũng mỉm cười rồi cắn một miếng nhỏ, sau đó học theo Vương Tự Bảo nói câu: "Ngon quá đi."
Vương Tông nhìn Lý thị sung sướиɠ cười lớn, như thể mình vừa làm được việc đáng mừng nhất vậy.
Lý thị mỉm cười gõ lên trán Vương Tông nói: "Tông ca nhi thật ngoan."
Vương Tông càng vui mừng toét miệng cười. sau đó quay đầu đi tìm Tưởng thị: "Tổ mẫu, ăn."
Tưởng thị ngồi ở vị trí đầu tiên phía bên dưới, khuôn mặt tươi cười, nói: "Hôm nay tổ mẫu đứng hơi xa, nên không tới ăn nữa."
Vương Tông hơi nghi hoặc nói: "Vậy lần sau tổ mẫu đứng gần con tí nhé."
"Đứa trẻ này." Tưởng thị nghe thấy thế bèn cưng chiều lắc đầu.
Vương Tông lại đi tìm mẫu thân cậu là Trương Quân Nhan.
Kết quả Trương Quân Nhan để cậu ăn.
Vương Tông lại nhìn mọi người rồi lớn tiếng hỏi: "Còn ai muốn ăn không?"
Mọi người đều lắc đầu cười, để cậu tự ăn.
Lúc này Vương Tông mới cầm quả táo lên rồi gặm từng miếng từng miếng lớn.
Vì sao có đồ ăn ngon, Vương Tông lại đưa cho Vương Tự Bảo trước chứ không phải là Lý thị mà mọi người đều không ý kiến gì? Vì sao Vương Tự Bảo và Lý thị lại chỉ cắn một miếng nhỏ?
Điều này chủ yếu là do trong lòng Vương Tông, tất cả những đồ ăn ngon, đồ chơi, đồ dùng của cậu, ngoài phụ mẫu cho cậu ra thì còn lại đa số đều là của tiểu cô cô cho cậu.
Tiểu cô cô từng nói với cậu, có thứ gì tốt thì cần phải biết chia sẻ, nhất là với người thân thiết với mình. Đó là cách thể hiện tấm lòng hiếu thuận.
Bây giờ cậu vẫn chưa biết lòng hiếu thuận là gì. Nhưng mà mỗi lần cậu làm như thế, người lớn đều sẽ khen cậu là đứa trẻ ngoan.
Nếu cậu là một đứa trẻ ngoan thì cả nhà mới thích cậu hơn.
Vì thế, mỗi khi có được thứ tốt, người đầu tiên mà Vương Tông nghĩ đến đó chính là Vương Tự Bảo, người đã dạy cậu biết chia sẻ, thường xuyên như thế nên tạo thành thói quen khó bỏ.
Vương Tự Bảo ăn một miếng táo là rất bình thường, vì sao Lý thị cũng ăn?
Vương Tự Bảo nói với mọi người, lúc mà một đứa trẻ chia sẻ với mình, mọi người đừng tùy tiện từ chối. Nếu không, qua một thời gian, đứa trẻ đó sẽ không muốn chia sẻ những thứ thuộc về nó nữa.
Phẩm chất tốt đẹp này cần phải được uốn nắn từ nhỏ, sau này lớn lên mới có khí chất, không keo kiệt.
Đương nhiên, Vương Tự Bảo cũng đã dạy Vương Tông, những thứ mà mình cảm thấy không thể chia sẻ thì tuyệt đối không thể tùy tiện chia sẻ. Nếu không sẽ rất dễ bị lừa.
Chuyện này đối với một đứa trẻ mới hơn hai tuổi mà nói thì vẫn chưa dễ nắm bắt lắm, nhưng có thể dạy từ từ. Tuy bé mập nhìn bề ngoài thì có vẻ ngốc nghếch nhưng trêи thực tế lại rất thông minh. Nhất là trong việc làm người khác vui, cậu tự có chiêu của mình.
Vợ chồng Vương Dụ Phổ cũng theo sự hướng dẫn của Vương Tự Bảo, từng bước từng bước dạy Vương Tông những đạo lý đối nhân xử thế.
Bởi vì Vương Tự Bảo là một ví dụ thành công nên vợ chồng Vương Dụ Phổ mới coi trọng những quan niệm này của Vương Tự Bảo.
Quả nhiên bây giờ Vương Tông đã được dạy thành ai gặp cũng yêu, nhất là phụ mẫu của Trương Quân Nhan. Có lúc không chờ Trương Quân Nhan về nhà ngoại, lâu ngày không thấy Vương Tông, vì để đến gặp bé mập, bọn họ sẽ đích thân tới Hầu phủ.
Tất nhiên Vương Tông cũng rất thích ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu, những người thương cậu vô cùng. Nhưng mà nếu có người hỏi cậu thích ai nhất trong tất cả mọi người?
Nhất định cậu sẽ không do dự gì mà nói với người đó: "Đương nhiên là tiểu cô cô rồi."
Vương Hử đứng một lúc ở cửa, nhìn thấy Vương Tông đang nằm trong lòng Vương Tự Bảo thì rất ghen tị.
Hừm! Bây giờ ngày nào nó cũng ở cùng tiểu cô cô, sau này tiểu cô cô chắc chắn sẽ tốt với bé mập này hơn mình rồi.
Vẫn là Triệu thị tinh mắt, vừa liếc mắt là thấy mặt mũi con trai mình bị bầm tím.
Thế là nàng ta giật mình hét lên: "Trời ơi! Hử ca nhi, con làm sao vậy?"
Truy cập fanpage https://facebook.com/thichtruyen247 để tham gia các event hấp dẫn.
Nói xong câu này cũng không đợi Vương Hử trả lời, bà ta quay đầu tức giận nhìn Vương Tự Bảo đang chơi đùa với Vương Tông, trách mắng: "Bảo Muội, muội chăm sóc Hử ca nhi như vậy sao?"
Bé mập ngồi trong lòng Vương Tự Bảo sau khi nghe thấy bèn nghiêng đầu ngước mắt nhìn tiểu cô cô của mình, nét mặt ngơ ngác.
Vương Tự Bảo nhìn cậu cười, nhân cơ hội này véo khuôn mặt bầu bĩnh của cậu, sau đó mới ngẩng đầu, tán dương: "Hôm nay Hử ca nhi rất giống nam tử hán! Tiểu cô cô hãnh diện vì con."
Tiểu cô cô khen mình rồi! Nghe được câu này Vương Hử như mở cờ trong bụng vậy.
Cậu mở to hai mắt nhìn Vương Tự Bảo, vui mừng nói: "Thật ư? Tiểu cô cô. Nhưng mà hôm nay con không thắng."
Nhìn thấy Vương Hử vì nói lớn mà ảnh hưởng đến vết thương trêи mặt, Vương Tự Bảo cười nói: "Hôm nay tuy con không thắng nhưng cũng không thua mà. Hơn nữa hôm nay cũng là lần đầu tiên trong một khoảng thời gian dài con trực tiếp đối diện với cái gọi là khó khăn của bản thân. Con không khóc lóc, tìm người khác giúp giải quyết vấn đề như ngày trước nữa. Đây là một sự thắng lợi đó."
"Đúng vậy. Tiêu Ngọc Lâm cũng không khó đánh thắng như trong tưởng tượng. Tiểu cô cô, sau này con nhất định sẽ nghiêm túc học võ công, tương lai cũng muốn giỏi như tiểu cô cô và tiểu cô phu." Tuy bây giờ bị thương khắp người nhưng cậu lại chưa từng thấy vui sướиɠ như thế.
"Xem mục tiêu của con kìa. Rất nhiều người có võ công cao hơn ta và tiểu cô phu của con đấy. Chỉ cần con cố gắng luyện võ, tương lai nhất định sẽ vượt qua chúng ta." Tiếp đó Vương Tự Bảo lại nói mấy lời thấm thía: "Hử ca nhi, con phải nhớ kỹ, bất cứ việc gì cũng không thể dựa vào người khác. Có một câu nói đó là dựa núi núi đổ, dựa nước nước cạn, dựa người người chạy. Cho nên, chỉ có khi con lớn mạnh rồi thì mới là chỗ dựa vững chắc nhất của bản thân con."
"Vâng, tiểu cô cô, con hiểu rồi." Nói xong, Vương Hử gật đầu lia lịa, nhớ thật kỹ những lời Vương Tự Bảo vừa nói.
"Bảo Muội, rốt cuộc chuyện này là sao?" Lý thị nhìn thấy mặt mũi Vương Hử bầm dập cũng rất đau lòng. Bà giơ tay ra, bắt chuyện với Vương Hử: "Nào Hử ca nhi, tới chỗ tằng tổ mẫu, để tằng tổ mẫu xem vết thương của con thế nào."
"Tằng tổ mẫu." Vương Hử chạy tới đứng ngay ngắn trước mặt Lý thị.
"Có đau không? Đã bôi thuốc chưa?" Lý thị đau lòng sờ khuôn mặt bầm dập của Vương Hử.
"Lúc đầu thì có hơi đau, nhưng sau khi bôi thuốc của tiểu cô cô thì đã đỡ nhiều rồi ạ." Vương Hử nói xong, nũng nịu dựa vào lòng Lý thị.
Đây là lần đầu tiên trong suốt mấy năm qua tằng tổ mẫu thật tâm thật ý quan tâm cậu. Trước đây cậu tằng tổ mẫu không yêu mến cậu lắm, điều này cậu biết. Vậy nên lâu ngày, cậu không dám lại gần Lý thị.
Nũng nịu với Lý thị một lúc rồi cậu đem chuyện chiều nay xảy ra trong học viện kể một cách sinh động như thật cho mọi người cùng nghe.
Nghe thấy Vương Tự Bảo để Vương Hử đơn thương độc mã giải quyết vấn đề với Tiêu Ngọc Lâm, Triệu thị lại không vui.
Nàng ta oán trách: "Bảo Muội, Hử ca nhi bị đánh ra nông nỗi này còn chẳng phải là vì muội sao."
"Chuyện này sao có thể trách Bảo Muội. Có câu không đánh không quen biết. Tình bạn giữa nam tử hán thường là bắt đầu bởi những trận đánh nhau hồi nhỏ đấy. Ta cảm thấy như thế rất tốt. Hử ca nhi cũng nên tiếp xúc nhiều hơn với những cậu bé khác." Tưởng thị rất tán đồng với cách làm của Vương Tự Bảo.
"Mẫu thân, mẫu thân không thể trách tiểu cô cô, con cũng cảm thấy những chuyện hôm nay rất kɧօáϊ chí. Mấy người đó còn bái tiểu cô cô làm sư phụ nữa đấy. Sau này con chính là Đại sư huynh của mấy người họ rồi." Nói câu cuối cùng, Vương Hử kiêu ngạo ưỡn ngực lên.
"Đúng. Sau này Hử ca nhi chính là Đại sư huynh của họ rồi." Vương Tự Bảo cười nói.
"Thế con là Nhị sư huynh sao?" Vương Tông nửa tỉnh nửa mê chen miệng vào.
"Biến, tiểu tử thối, còn muốn làm sư huynh của người ta." Vương Hử nói xong còn khinh bỉ nhìn bé mập một cái.
Vương Tông không thèm để ý tới Vương Hử, quay đầu nhìn Vương Tự Bảo, lớn tiếng nói: "Tiểu cô cô, con cũng muốn làm sư huynh."
"Bây giờ Tông ca nhi vẫn còn nhỏ, muốn thì cũng chỉ có thể làm sư đệ của người ta thôi. Người làm sư huynh thường thì sẽ phải nhường nhịn tiểu sư đệ, hơn nữa nếu như bọn họ có thứ gì tốt cũng sẽ cho tiểu sư đệ trước. Nhưng nếu như con muốn làm sư huynh, thì con cần phải chăm sóc họ, cho họ đồ tốt nữa." Vương Tự Bảo nói với tốc độ rất chậm, cố gắng hết mức để Vương Tông có thể nghe hiểu được ý trong lời cô nói. Tới lúc Vương Tông tiếp thu được rồi, cô lại cười ha hả hỏi Vương Tông: "Như thế con còn muốn làm sư huynh nữa không?"
Vương Tông nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng sảng kɧօáϊ đáp: "Con vẫn nên làm sư đệ thì hơn. Vậy tiểu cô cô, người bảo bọn họ tặng đồ ăn ngon cho con rồi con mới nhận họ làm sư huynh."
Vương Tự Bảo cưng chiều véo khuôn mặt mũm mĩm của bé mập nói: "Chỉ biết ăn thôi."
Mọi người đều rất vui vẻ, duy chỉ có Triệu thị là không vui.
Đang yên lành sao tự nhiên con trai lại học đánh nhau với người khác chứ? Hơn nữa, nhiều người như thế mà không có một ai cảm thấy làm như vậy là không đúng. Nhất là Hử ca nhi, mặt đã thành ra như thế rồi, còn nói thay Bảo Muội nữa. Cũng không biết trong hơn một tháng này Bảo Muội đã nói lời ngon ngọt gì với nó nữa. Nếu thời gian dài, không chừng Hử ca nhi sẽ không nhận người mẫu thân này nữa mất.
Bạn đang đọc truyện tại đây