Quách Văn Minh chần chừ rồi trả lời: "Chậc, hình như chưa rõ thắng thua đã bị lão già này sai học trò vào can ngăn rồi."
"Vậy lý do xảy ra chuyện này là gì? Thầy đã hỏi đám Vương Hử chưa?" Vương Tự Bảo hỏi dồn.
Quách Văn Minh lắc đầu: "Chưa hỏi."
"Nếu vậy thì chúng ta nên tìm hiểu rõ nguyên do rồi nói tiếp." Vương Tự Bảo nói với giọng cực kỳ bình tĩnh.
"Được, để ta sai người gọi đám học trò đó tới."
Nói xong, Quách Văn Minh chợt thê thảm phát hiện ra, sao mình lại bị một đứa nhóc dắt mũi thế này?
Không lâu sau, bốn đứa trẻ cúi đầu đi đến phòng nghỉ ngơi của Quách Văn Minh.
Lúc đó Vương Tự Bảo đang trò chuyện sôi nổi với Quách Văn Minh.
Chủ yếu là Vương Tự Bảo khen ngợi thư họa của Quách Văn Minh, rồi lại hỏi về cách nhìn của ông đối với các đại tác giả thư họa của tiền triều.
Mặc dù Quách Văn Minh không hề coi trọng cách vẽ phác thảo của Vương Tự Bảo, nhưng lại cực kỳ thích tranh chữ của Lâm Khê. Vậy là ông vẫn rất nhiệt tình trả lời những câu hỏi của Vương Tự Bảo.
Đôi lúc Vương Tự Bảo sẽ nêu ý kiến của mình, chẳng ngờ có rất nhiều điểm lại tương đồng với cách nghĩ của Quách Văn Minh.
Điều này khiến Quách Văn Minh như tìm được tri âm vậy, bởi thế nên ông cũng bất giác đánh giá cao Vương Tự Bảo. Ông say mê nói chuyện với Vương Tự Bảo, đến nỗi lũ học trò đã vào phòng mà ông cũng không biết.
Vương Tự Bảo vừa trò chuyện với Quách Văn Minh, vừa uống trà được thầy giáo sai trợ giảng dâng lên để tiếp đãi.
Vương Tự Bảo uống trà và âm thầm đánh giá mấy người này. Tất nhiên những người đó thi thoảng cũng liếc trộm Vương Tự Bảo.
Thấy mấy người họ không bị thương ở đâu, cô liền biết không ai bị thầy giáo phạt về thể xác.
Cô chờ Quách Văn Minh nói xong.
Vương Tự Bảo từ tốn cất lời: "Thầy uống trà đi ạ, hay là để học trò thay thầy hỏi vài câu?"
Quách Văn Minh cực kỳ hài lòng với cách làm này của Vương Tự Bảo, vậy là vui vẻ gật đầu rồi ngồi một bên yên tâm uống trà.
Dường như ông đã hoàn toàn quên rằng đây là địa bàn của mình, chuyện này phải do ông giải quyết mới phải.
"Vương Hử, mau qua đây nhận lỗi với thầy đi." Thấy Vương Hử ngơ ngác đứng đó, Vương Tự Bảo lên tiếng nhắc nhở: "Dù thế nào thì cãi nhau trêи lớp là không được, nhất là khi thầy giáo tốt như thế này đứng lớp của con, sao con lại có thể không biết trân trọng như thế?"
Dạo gần đây Vương Hử được Vương Tự Bảo dạy dỗ nên đã nhanh trí hơn nhiều. Nghe Vương Tự Bảo nói vậy, cậu liền mau chóng tiến lên rồi khom người thi lễ với Quách Văn Minh, sau đó cung kính nói: "Thưa thầy, học trò đã biết lỗi rồi ạ. Học trò không nên cãi nhau với đồng môn trong giờ lên lớp, lại càng không nên không biết trân trọng sự dạy bảo của thầy."
Thấy Vương Hử chỉ có một mình, mà đám kia lại có đến tận ba người nên Quách Văn Minh liền cảm thấy lần này Vương Hử quả thật đã phải chịu thiệt. Ông hỏi với giọng mềm mỏng chứ không còn cứng rắn như trước: "Vậy trò nói rõ cho ta và cô cô của trò biết, tại sao lại cãi nhau với đồng môn trong giờ học?"
Vương Hử nhìn Vương Tự Bảo, thấy tiểu cô cô của mình không nổi giận mà còn cổ vũ mình nói ra sự thật, vậy là bắt đầu kể lại chuyện đã xảy ra.
Sau khi Vương Hử kể xong, Quách Văn Minh và Vương Tự Bảo đại khái đã hiểu được câu chuyện.
Nguyên do là bởi Tiêu Ngọc Lâm quá ấn tượng với dáng vẻ yếu đuối của Vương Hử, lại lâu không thấy Vương Hử khóc nên cậu ta cứ thấy khó chịu ngứa ngáy sao ấy. Vậy là trong giờ học, cậu ta liền cướp lấy tờ giấy mà Vương Hử đang viết chữ, còn chê Vương Hử trước mặt lũ bạn xấu nết rằng cậu viết chữ quá èo uột, đúng là cái vẻ yếu ớt kia chẳng thay đổi gì cả.
Vương Hử giật lại tờ giấy, mấy đứa kia thấy thế thì giễu cợt cậu.
Cứ như thế, Vương Hử đã được Vương Tự Bảo dạy dỗ suốt hơn một tháng liền nổi cơn tam bành, mắng đám Tiêu Ngọc Lâm là vô giáo ɖu͙ƈ, chỉ biết cậy đông người mà đi bắt nạt một người, chẳng hề ra dáng anh hùng hảo hán chút nào.
Tiêu Ngọc Lâm bị mắng như vậy thì đòi đấu tay đôi với Vương Hử.
Vương Hử được Vương Tự Bảo dạy dỗ gần đây nên đã mạnh mẽ hơn, vừa bị Tiêu Ngọc Lâm khích thì trở nên kϊƈɦ động, bày ra tư thế sẵn sàng đánh nhau.
Trận hỗn loạn như vậy khiến Quách Văn Minh tức điên lên, vội sai người ngăn lũ học trò làm loạn lớp học này lại.
Sau đó ông kêu trợ giảng nhốt đám học trò trong phòng nghỉ của mình, khi nào tan học thì lại lôi đến lớp, phạt chúng chép chữ sau giờ học. Đồng thời ông cũng sai mấy nô bộc và tiểu tư đi tìm phụ huynh của chủ tử mình.
Tiêu Ngọc Lâm là kẻ khơi mào nên Vương Tự Bảo bèn nói với Quách Văn Minh: "Thưa thầy, con có nói Vương Hử vẫn rất thích nghe thầy giảng bài, vậy sao có thể nhằm đúng tiết của thầy để cãi nhau với bạn học chứ?"
Vương Tự Bảo rất biết cách chuyển chủ đề, cô không hề nói về chuyện của lũ nhỏ mà rõ ràng đang nịnh nọt Quách Văn Minh.
Quách Văn Minh gật gù: "Ta thấy Vương Hử là đứa trẻ ngoan ngoãn, hóa ra là do bị người khác kϊƈɦ động nên mới làm vậy."
Vương Tự Bảo cũng không cho mấy đứa nhóc kia có cơ hội phân trần, mau chóng tiếp lời: "Nếu mấy người đều cho rằng Vương Hử yếu ớt như con gái, vậy giả sử mấy người không đánh thắng nổi cả con gái, thì há chẳng phải mấy người còn yếu ớt hơn cả con gái sao?"
"Nực cười, sao tiểu gia lại thua được con gái chứ." Tiêu Ngọc Lâm kiêu ngạo mà ưỡn ngực nói.
"Nếu vậy thì bổn Quận chúa đây sẽ đấu với mấy người?" Vương Tự Bảo nhướng mày. Oắt con mà dám xưng tiểu gia này tiểu gia nọ trước mặt mình. Chút nữa phải dạy dỗ các ngươi cho ra trò, để các ngươi biết ta lợi hại thế nào.
"Chuyện... chuyện đó thì thôi đi." Tiêu Ngọc Lâm mặc dù không hay vào cung nhưng cũng nghe nói chuyện Vương Tự Bảo một mình hạ gục nhóm Ngũ Hoàng tử và Trình Phác Du. Dù cậu ta cũng học vài chiêu với hộ vệ của mình nhưng xét đến sức mạnh của Vương Tự Bảo thì tốt nhất vẫn nên không đánh thì hơn.
"Bảo Muội nhà ta yếu ớt như vậy, sao có thể động thủ với mấy người các ngươi, để ta làm thì hơn." Lâm Khê nhìn vị hôn thê có xu hướng bạo lực của mình, hơi có vẻ không vui. Đánh nhau với người khác sẽ phải có tiếp xúc thân thể.
Hơn nữa, mấy việc bạo lực thế này không hợp với Bảo Muội. Huống hồ cậu cũng đã nói với Bảo Muội bao nhiêu lần rồi, lần sau những chuyện thế này cứ để cậu lo.
"Nếu để ta chọn thì ta muốn đánh tay đôi với Vương Hử." Nực cười, cậu ta đánh với Vương Tự Bảo thì chắc gì đã thắng, mà nếu là đấu với Lâm Khê thì chẳng khác nào sẽ phải ăn no đòn. Ai chẳng biết Lâm Khê từ trước tới nay ra tay đều rất tàn nhẫn. Chỉ cần có kẻ hơi vô lễ một chút với Vương Tự Bảo, Lâm Khê sẽ đánh cho kẻ đó nhừ tử.
Thấy Tiêu Ngọc Lâm nhắc đến mình, Vương Hử thật sự không biết phải dựa vào đâu, vì sự kϊƈɦ động lúc ở trong lớp sớm đã tiêu tan từ lâu.
Phải đến khi ánh mắt Vương Tự Bảo lướt đến cậu, Vương Hử mới vội giấu đi nét mặt ngạc nhiên kia.
"Vậy thì để Vương Hử đấu với các người. Nhưng ta cũng phải nói trước, hai người chỉ được so tài, không được ra tay tàn độc." Vương Tự Bảo hờ hững nói.
Chán thật đấy, muốn vận động xương cốt một tí cũng không được.
"Được, đấu thì đấu. Đến lúc đó chỉ cần Vương Hử không kêu cha gọi mẹ là được." Tiêu Ngọc Lâm cho rằng đối phó với kẻ nhu nhược Vương Hử này thì cậu ta nắm chắc phần thắng rồi, cho nên lúc nói cũng cực kỳ tự tin.
"Tiểu cô cô, con thật sự phải đấu với cậu ta sao?" Vương Hử ngước mắt nhìn Vương Tự Bảo. Phải biết rằng Tiêu Ngọc Lâm bằng tuổi với tiểu cô cô của cậu, không chỉ cao hơn cậu mà còn rất to con.
Vương Tự Bảo gật đầu, nói: "Ừ, dạo này con đều nhìn ta và tiểu cô phu của con luyện võ, giờ cũng phải tìm một người để con luyện chứ."
"Nhưng ngày nào con cũng đứng tấn và chạy bộ mà?" Vương Hử vẫn chưa tự tin lắm.
Vương Tự Bảo đi đến trước mặt Vương Hử, búng một cái thật mạnh lên trán hắn.
"Đồ ngốc, vậy con không thấy mỗi ngày ở bên cạnh bọn ta, con đã tiến bộ thế nào sao?"
Vương Hử xoa trán, tủi thân kêu lên: "Đau quá đi mất."
Làm gì có chuyện chỉ nhìn là tiến bộ được. Tất nhiên cậu không dám nói ra câu này, chỉ dám thầm giận hờn trong lòng.
"Rồi, không nhiều lời nữa. Chút nữa con cứ đấu hết mình với tên Tiêu Ngọc Lâm kia là được. Nếu thắng tất nhiên sẽ có thưởng, còn nếu thua, mỗi ngày con sẽ phải đứng tấn thêm nửa canh giờ nữa." Vương Tự Bảo nôn nóng thúc giục.
"Vậy con muốn được thưởng bằng con gấu bông ở trong phòng của cô cô." Vừa nghĩ đến phần thưởng, Vương Hử đã nhớ tới con gấu bông mà Vương Tự Bảo ôm để ngủ mỗi đêm.
Cậu đã muốn con gấu bông đó từ lâu.
"Để xem con có thắng được người ta không đã. Đi đi, ta cũng không ưa gì tên tiểu tử kia, cậu ta còn dám xưng tiểu gia trước mặt ta nữa. Đến lúc đó nhớ trút giận thay ta, nếu con thắng, không chừng cuối năm đến sinh nhật con, ta còn đặt làm một món quà đặc biệt dành cho con đấy." Vương Tự Bảo quăng ra một miếng mồi cực lớn.
"Quà gì thế ạ?" Vương Hử mở to mắt nhìn Vương Tự Bảo, hiếu kỳ hỏi.
Vương Tự Bảo khẽ cười: "Chờ đến sinh nhật con là biết thôi. Nhưng nếu con không đánh hết sức với tên Tiêu Ngọc Lâm kia, ta sẽ đổi quà thành thứ khác đấy."
"Con nhất định sẽ dốc sức mà."
Ây dà, phải mấy tháng nữa mới đến sinh nhật mình. Vương Hử bấm ngón tay để đếm.
Quách Văn Minh là một thầy giáo nho nhã, cực kỳ không thích xem đánh nhau. Khi thấy mấy người kia hào hứng muốn so tài, ông đã muốn cất lời.
Lúc này ông lại nghe thấy Vương Tự Bảo nói: "Thưa thầy, lũ nhỏ không chịu học hành tử tế nên phải dạy dỗ lại chúng. Ngoài việc phạt chép chữ, hãy để chúng chịu đau về da thịt, để xem sau này còn dám đánh nhau không."
Quách Văn Minh ngẫm nghĩ rồi nói: "Đừng để xảy ra chuyện gì là được."
Khi phạt học trò, các thầy giáo thường dùng thước. Bảo Quận chúa nói là chịu đau về da thịt thì lại có hơi đặc biệt.
"Xin thầy cứ yên tâm, đã có con cùng Lâm Khê theo dõi, sẽ không để chúng làm loạn đâu." Vương Tự Bảo cam đoan.
Vì có ngươi nên ta mới không an tâm đó.
Quách Văn Minh nhìn Vương Tự Bảo - kẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn, lại cực kỳ biết bao che kia, âm thầm đấu tranh tư tưởng dữ dội.
Rốt cuộc là có nên để lũ học trò đánh nhau để giải quyết vấn đề không đây?
Vương Tự Bảo cũng chẳng để ý Quách Văn Minh đang phân vân đến vậy, cô đón lấy hộp gấm mà Mỹ Cảnh đưa qua, dâng lên cho Quách Văn Minh.
Nguồn : đây
"Thưa thầy, đây là lễ vật bồi tội mà con thay Vương Hử dâng lên cho thầy."
Bạn đang đọc truyện tại thichtruyen247