Tất nhiên vợ chồng Vương Tử Nghĩa sẽ không tranh hơn thua với loại người này trước mặt nhiều người ở đại sảnh như vậy, cho nên Vương Tự Bảo phải xông ra phía trước rồi.
"Được rồi, hôm nay chúng ta ra ngoài chơi, chứ không phải tìm vận đen ở nơi này. Đi thôi, chúng ta tới tiệm khác xem thế nào rồi nói tiếp." Nói xong, Vương Tử Nghĩa dắt tay con gái bảo bối của mình bước ra ngoài.
Tiểu nhị đứng phía sau lại còn bĩu môi nói một câu: "Thứ nghèo kiết xác. Lại còn muốn tới Triều Hà Lâu ta ăn cơm? Đúng là làm bẩn nơi sạch sẽ này mà. Lát nữa phải đi lau thật sạch mới được."
Bị người khác sỉ nhục như thế, đây đúng là chuyện lần đầu họ gặp phải. Vốn dĩ Vương Tử Nghĩa là người có tính khí rất tốt, còn muốn nhân nhượng cho khỏi phiền nhưng giờ cũng phải nổi nóng. Không dễ gì ông mới có dịp dẫn vợ con ra ngoài ăn cơm, chưa được ăn cũng thôi đi, đằng này còn nhét một cục tức vào bụng nữa.
Vương Tử Nghĩa quay người, không nói hai lời đã đạp tiểu nhị.
Mặc dù võ công không cực giỏi nhưng Vương Tử Nghĩa cũng là người luyện công phu. Cước này bay về phía tiểu nhị, khiến gã ngã vào một bàn ăn gần bên cửa nhất.
Người đang ngồi ăn cơm ở bàn bị va trúng kia bị dọa hết cả hồn, lập tức đứng dậy.
Những người hầu bàn còn lại nhìn thấy tình hình như thế, nghĩ rằng là có người đánh tới, nên nhao nhác xúm lại. Có người còn cầm chiếc ghế băng trêи tay để chuẩn bị dùng làm vũ khí nữa.
Vương Tử Nghĩa hung dữ nói với đám hầu bàn kia: "Thứ khốn khϊế͙p͙, các ngươi bị mù mắt chó rồi sao. Ta là Hòa Thuận Hầu phủ Thế tử, Vương Tử Nghĩa. Mau gọi chưởng quầy của các ngươi cút ra đây cho ta."
Ông nói như vậy, tuy phần lớn hầu bàn không tin nhưng vẫn có người thông minh chạy vào tìm chưởng quầy. Trong đó còn có một người đi đường hậu viện để tới báo tin cho tiểu công tử nhà mình nữa.
Một nhà ba người bị đám đông vây quanh nhưng không hề hoảng loạn, tùy tùng Tùy Ba nhanh chóng mang cho Vương Tử Nghĩa một chiếc ghế, để Vương Tử Nghĩa ngồi xuống.
"Có chuyện gì thế? Ai mà to gan như vậy? Lại còn có người dám gây sự ở Triều Hà Lâu ta sao?" Không lâu sau, một gã trung niên mập mạp dáng vẻ đạo mạo bước tới. Còn chưa thấy người, hắn đã quy chụp tội trạng rồi.
Lúc này Vương Tử Nghĩa đã yên ổn ngồi vững trêи ghế, Vương Tự Bảo và Tưởng thị đứng hai bên trái phải.
Nhìn thấy có người tới, Vương Tử Nghĩa lạnh lùng mở miệng nói: "Là Thế tử gia nhà ngươi."
Tuy Vương Tử Nghĩa rất ít khi tới Triều Hà Lâu, lần này lại mặc y phục bình thường, nhưng nét mặt như tiên nhân của Vương Tử Nghĩa vẫn khiến gã trung niên kia nhận ra ngay tức thì.
Thế là hắn lập tức nịnh nọt nói: "Ôi! Đúng thật là Thế tử gia. Thứ cho trí nhớ tiểu nhân tồi, vừa nãy không nhận ra người. Thế tử gia đại giá quang lâm, tiểu nhân không thể đích thân nghênh đón, mong người rộng lượng bỏ qua. Lúc nãy kẻ nào không có mắt nhìn mà đắc tội với Thế tử gia, còn không mau cút ra đây để nhận lỗi với Thế tử gia." Nói xonghắn hung dữ nhìn tiểu nhị đang nằm giả chết dưới đất: "Thế tử gia người đại nhân đại lượng, vẫn mong người giơ cao đánh khẽ, đừng có so đo với mấy người chúng tôi, lỡ tổn hại tới thân thể thì không hay."
Hắn vừa nói lời ngon ngọt vừa trù tính trong lòng: Hôm nay lại có rắc rối gì nữa đây, sao một Thế tử lại mặc tùy ý như thế ra ngoài chứ?
Hắn lại lén quan sát Tưởng thị đội nón che màn, tuy cũng mặc đồ bình thường như thế nhưng phong thái toàn thân vừa nhìn là biết không phải thường dân. Rồi lại quan sát Vương Tự Bảo đang được Vương Tử Nghĩa nắm tay. Đây quả thật đúng là em bé đẹp như tạc tượng. Nếu như đoán không sai, tuy cải trang thành cậu bé nhưng chắc chắn chính là đích nữ độc nhất của Hòa Thuận Hầu phủ, Bảo Quận chúa.
Thế là gã trung niên mập kia lại lập tức cúi đầu khom lưng nói: "Lần này khó có dịp Thế tử phu nhân và Bảo Quận chúa đại giá quang lâm, quả thật là chúng tôi tiếp đãi không chu toàn, vẫn mong Thế tử, Thế tử phu nhân và Bảo Quận chúa lượng thứ."
Có thể tới nơi này ăn cơm thì không giàu cũng có quyền thế. Lúc đầu những người này chỉ nhìn thấy một nhà ba người ăn mặc bình thường bị tiểu nhị gây khó dễ ở cửa chính còn xem như không ó chuyện gì, không ngờ rằng người ta lại có lai lịch lớn như thế.
Tiểu nhị nằm giả chết dưới đất khi nghe thấy một nhà ba người mà mình đã đắc tội lại có gia cảnh như thế, lập tức hôn mê bất tỉnh. Chưởng quầy mập đi qua đá gã mấy cái, cũng không thể khiến gã tỉnh lại.
Thế là chưởng quầy mập không thể không đi tới gần Vương Tử Nghĩa để tiếp tục nhận tội.
"Thế tử gia, tiểu nhị này là hầu bàn mà chúng tôi vừa mới tuyển được không lâu, chưa nhìn thấy cái gì gọi là việc đời, nên đã đắc tội với người. Vẫn mong người nể mặt Nhàn vương, đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, thứ lỗi cho chúng tôi lần này. Lúc về tiểu nhân nhất định sẽ bẩm báo chuyện này với vương tử, nhất định sẽ trừng phạt nặng cẩu nô tài này để người hả giận, cho tới khi người hài lòng."
Tiếng ồn ào náo động dưới lầu rất nhanh thu hút sự chú ý của các quý nhân ở lầu trêи. Thế nên có rất nhiều người có giao tình tốt với Hòa Thuận Hầu phủ nhao nhác đi xuống lầu để chào một nhà ba người Vương Tử Nghĩa, muốn mời họ vào ngồi để cùng ăn cơm.
Vương Tử Nghĩa khoát tay, nói lời thẳng thắn: "Một nhà ba người bọn ta vốn dĩ muốn ra ngoài dạo phố, ăn cơm giống như những người bình thường mà thôi. Không ngờ lại chịu sự châm chọc khiêu khích của người khác như vậy. Tuy Vương Tử Nghĩa ta không được coi là nhân vật gì ở Ung Đô, nhưng mà, Bảo Muội của ta là người Thái hậu nương nương, Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương yêu quý nhất. Hôm nay Nhàn vương tới, e là cũng phải cho chúng ta một lời giải thích chứ. Tính kĩ ra thì, Nhàn vương là người được Thái hậu nương nương nuôi lớn, Bảo Muội của ta còn phải gọi hắn một tiếng biểu cữu cữu đấy. Chẳng lẽ đây là đạo lý đãi khách của một người làm cữu cữu sao? Vả lại, cho dù chúng ta thật sự là một nhà ba người bình thường, Triều Hà Lâu mở cửa làm ăn, chẳng lẽ lại đãi khách như thế sao? Ta thấy hay là nên sớm đóng cửa tiệm cho êm chuyện."
Đương nhiên Vương Tử Nghĩa sẽ không lôi mình và Tưởng thị ra để nói chuyện này. Ở nơi này hình tượng của ông chính là phụ thân không thể chịu đựng được việc người khác bắt nạt con gái mình, còn ai có thể nói ông không đúng?
Nhàn vương là con cháu dòng dõi không sai, nhưng mà Bảo Muội nhà ta tốt xấu gì cũng là Quận chúa nhị phẩm được Hoàng thượng ngự phong đấy.
"Vâng vâng vâng, đều là lỗi của tiệm chúng tôi. Thế tử gia bớt giận, hay là người xem, đợi lát nữa lão nô sẽ đặt cho người và Thế tử gia phu nhân, Quận chúa một bữa tiệc thượng hảo để đền tội được không?" Trêи trán gã trung niên mập toát hết mồ hôi khi nghe thấy những lời đó. Nếu như gia đình bình thường gặp Nhàn vương e là sẽ nhân nhượng cho đỡ phiền. Nhưng nếu Bảo Quận chúa tới chỗ Tưởng Thái hậu cáo trạng, Nhàn vương cũng chỉ có thể thuận theo dưỡng mẫu* của mình. Triều Đại Ung này có mấy người không biết Bảo Quận chúa là người mà Tưởng Thái hậu xem trọng nhất. Nếu so với các hoàng tử, công chúa trong cung, người ta chưa chắc đã phải chịu thiệt đâu.
(*) Dưỡng mẫu: mẹ nuôi.
Vào lúc này, một giọng nói lạnh lùng từ sau truyền tới: "Chỉ một bữa cơm mà muốn đuổi được gia đình Hòa Thuận Hầu phủ. Hà chưởng quầy, có phải ngươi nghĩ quá dễ rồi không?"
Giọng nói rất non nớt nhưng lại ẩn chứa sự oai phong.
Mọi người lập tức quay đầu lại nhìn.
Một cậu bé với nét mặt cương nghị, bờ môi khẽ cong, làn da trắng nõn, ngũ quan tuấn mỹ, lông mày lưỡi kiếm khoảng chừng bảy, tám tuổi, mặc đồ cổ trang đi cùng một đám người từ của chính vào.
Khi bước tới trước mặt Vương Tử Nghĩa, cậu bé này lập tức khom người hành lễ, cung kính nói: "Tiểu tử Lâm Khê kính chào bá phụ." Sau đó quay về phía Tưởng thị: "Kính chào bá mẫu." Cuối cùng lại nhìn Vương Tự Bảo vốn đang trừng to đôi mắt lên nhìn cậu chằm chằm, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Chào Bảo Muội."
Đây là lần đầu tiên Lâm Khê xưng hô như thế với Vương Tự Bảo. Cậu không biết mình lấy dũng khí ở đâu ra nữa, cái tên này đã được cậu gọi hàng trăm, ngàn lần trong lòng, giờ cứ tự nhiên bật ra khỏi miệng. Nhưng mà trước mặt nhiều người ngoài như vậy, cậu lại không thể trực tiếp gọi tên húy của Vương Tự Bảo giống như ở học viện được. Vì thế, cậu mới gọi tên mụ của Vương Tự Bảo giống như những người khác.
Vương Tử Nghĩa nhìn cậu nhóc trước mặt có phần cung kính với mình, hơi nghi hoặc, nói: "Cậu là?"
Lâm Khê khẽ cười, tự giới thiệu: "Tiểu tử Lâm Khê là đồng môn của Bảo Muội, cũng chính là nghĩa tử* của Nhàn vương."
(*) Nghĩa tử: con nuôi.
Vương Tử Nghĩa nghe xong thì giật mình: "Cậu chính là nghĩa tử mà Nhàn vương nhận nuôi ở bên ngoài sao? Cũng chính là người được phong làm Thế tử kia?"
Lâm Khê gật đầu đáp: "Chính là tiểu tử. Vẫn mong bá phụ, bá mẫu đừng trách móc. Bởi vì việc phong làm Thế tử còn chưa được quyết định, nên tiểu tử không tiện đến nhà thăm hỏi. Vẫn mong hai người thứ lỗi cho sự vô lễ của tiểu tử. Giống như những gì bá phụ nói, tính kĩ ra thì nghĩa phụ đúng là biểu cữu cữu của Bảo Muội, như thế hai vị chính là biểu cô và biểu cô phụ của tiểu tử rồi, Bảo Muội chắc cũng được tính là biểu muội của con. Hôm nay Triều Hà Lâu làm ra việc này, quả thật rất có lỗi với hai vị và Bảo Muội. Vì để biểu thị thành ý xin lỗi, tiểu tử sẵn lòng tặng Triều Hà Lâu này cho Bảo Muội làm quà đền tội."
"Cái gì? Cậu nói muốn tặng Triệu Hà Lâu cho Bảo Muội?" Vương Tử Nghĩa hoảng hốt nhìn cậu bé trước mặt.
"Vâng." Không ai có thể đắc tội với Bảo Muội mà không cần phải trả giá, bản thân cậu cũng không được.
Cậu bé nói vô cùng kiên định, chẳng nhìn ra một chút giả bộ hay diễn kịch nào. Bạn đang đọc truyện tại đây
Vương Tử Nghĩa thầm gật đầu trong lòng, rồi quay đầu nhìn Vương Tự Bảo nói: "Chính là tiểu tử này?"
Vương Tự Bảo khẽ gật đầu, nói: "Vâng, huynh ấy chính là đồng môn mà con và phụ thân đã từng nói tới."
Vương Tự Bảo lại nhìn Lâm Khê, nói: "Quà đền tội này cũng lớn quá rồi, chúng ta không thể nhận."
"Không, bá phụ, món quà đền tội này rất xứng. Vẫn mong người thay Bảo Muội nhận lấy." Lâm Khê vô cùng kiên định nói.
Vương Tử Nghĩa khẽ cười, mở miệng nói: "Vậy cậu có thể làm chủ? Đây là sản nghiệp của Nhàn vương cơ mà."
"Điều này mong bá phụ yên tâm. Chỉ cần cửa tiệm có chữ ‘Triều Hà’ thì không có chuyện con không làm chủ được." Lâm Khê vô cùng chắc chắn đáp lời.
Vương Tử Nghĩa thấy cậu chắc chắn như thế, vội đáp: "Vậy được, nếu cậu đã khăng khăng như thế, ta sẽ thay Bảo Muội nhận Triều Hà Lâu. Sau này đợi tới lúc thân phận của cậu được định rồi, lúc không có việc gì thì tới Hòa Thuận Hầu phủ thăm biểu cô của cậu nhé." Đây cũng được xem như là gián tiếp nhận người thân.
Lâm Khê lập tức đáp: "Vâng. Vậy biểu cô và biểu cô phụ đợi con sai người xử lý xong khế đất, giấy tờ chuyển nhượng,..vv rồi sẽ mang tới Hầu phủ."
Lần ồn ào này, tuy đã giải quyết êm đẹp rồi nhưng căn bản không có tâm trạng để ăn ở đây nữa. Thế là Vương Tử Nghĩa đứng dậy nói: "Được. Nếu đã thế vậy chúng ta đi trước đây."
Nói xong, ông dắt tay Vương Tự Bảo, định dẫn hai mẫu thân con họ rời khỏi đây.
"Biểu cô, biểu cô phụ, Bảo Muội, vậy hôm khác tiểu tử làm chủ rồi tiếp đãi mấy vị thật tử tế." Lâm Khê cung kính nhường sang một bên, khách khí nói.
Vương Tử Nghĩa "ừm" một tiếng coi như đồng ý.
Bạn đang đọc truyện tại thich.truyen.247