*Đàm phán hòa bình.
Mặc dù có một một số người làm vài chuyện mờ ám sau lưng nhưng tổng thể mà nói, trước mắt công việc của Vương Tử Nghĩa và Vương Dụ Tuần được triển khai rất thuận lợi.
Vương Tự Bảo lại âm thầm sắp xếp người làm một số công tác dư luận. Có ngày càng nhiều lão bách tính cũng đang lặng lẽ quan tâm và ủng hộ cải cách của bọn họ.
Không lâu sau khi nhậm chức, Vương Dụ Tuần liền phát hiện mặc dù trêи triều đình có nhiều vị trí trống, nhưng trong một số nha môn cũng nuôi không ít kẻ rảnh rỗi. Đôi khi, muốn bố trí một việc cũng không biết bố trí cho ai? Còn có lúc một việc lại có tới mấy nha môn quản.
"Bảo Muội, ta nhớ trước đây muội còn từng nói tới chuyện bộ máy quá mức cồng kềnh, có phải bộ máy này là chỉ nha môn không? Muội cũng góp ý một chút cho Tam ca đi." Gần đây Vương Dụ Tuần bận rộn đến mức có chút sứt đầu mẻ trán. Nếu muội muội bảo bối nhà mình đã từng đề cập tới chuyện này thì đương nhiên nàng đã có biện pháp hay. Vương Dụ Tuần dứt khoát không cần triệu tập phụ tá mà trực tiếp tìm Vương Tự Bảo để hỏi.
Vương Tự Bảo vỗ ót một cái, quả nhiên một lần mang thai, ba năm ngốc nghếch, sao mấy ngày trước nàng lại quên mất chuyện này chứ. Nhưng cũng không thể trách nàng được, từ lúc công công nhà mình nắm quyền, phu quân tới chiến trường chém giết, cũng chẳng có ai nói chuyện liên quan tới triều đình Thiều Quốc với nàng cả.
"Ừm. Chính là một bộ phận ban sai và những người cấu thành bộ phận này, ta gọi gộp chung hai thứ này là bộ máy. Bởi ta không quan tâm tới chuyện trêи triều đình lắm nên quả thật đã xem nhẹ việc này. Nếu ca ca đã ý thức được điểm này thì chứng tỏ chắc chắn trong này có vấn đề. Vì vậy Tam ca, mượn cơ hội này tinh giản bộ máy cũng là một thời cơ tốt."
Bởi Vương Tự Bảo cũng không rõ rốt cuộc ban ngành nào của Thiều Quốc cồng kềnh? Cồng kềnh đến mức độ nào? Cho nên chỉ có thể giải thích qua loa: "Tam ca, tốt nhất là trước hết huynh tìm người làm bản liệt kê tình hình công chức ở từng nha môn trong cả nước, hiện nay bọn họ đang phụ trách xử lý chuyện gì, có bao nhiêu người đang làm cùng một việc vân vân. Sẽ không khó phát hiện rốt cuộc ở đâu nuôi nhiều kẻ nhàn rỗi, cũng không khó phát hiện rốt cuộc có những nha môn nào đang làm việc chồng chéo. Thậm chí còn có thể tìm ra nơi nào không làm việc hay thiếu người nữa."
Nếu đã nói đến bảng khai, Vương Tự Bảo bèn dứt khoát lấy giấy bút vẽ ra trêи giấy. Sau khi vẽ xong lại điền vào bảng.
"Cứ như vậy, chỗ này điền ban ngành, chỗ này điền công chức, chỗ này điền công việc bọn họ được phân công..."
"Huynh xem, ở đây có phần chồng lên thì chứng tỏ bọn họ đang làm cùng một việc, chỗ này trống không thì nói lên chẳng có ai đang làm chuyện này... Như vậy có phải vừa xem đã hiểu ngay rồi không?" Vương Tự Bảo nói xong còn như khoe khoang mà ngẩng đầu nhìn Vương Dụ Tuần.
Vương Dụ Tuần đã từng nhìn thấy bảng khai này trêи sổ sách của muội muội và mẫu thân, lúc đó đã cảm thấy hết sức đơn giản, lại có vẻ tương đối trực quan. Về sau Nhị ca nhà mình quản lý cửa hàng cũng đều dùng loại bảng khai này làm phương pháp sổ sách. Không ngờ còn có thể dùng cả vào đây.
Vì vậy hắn thật lòng nói: "Quả thực rất rõ ràng, rất hữu dụng."
Vương Tự Bảo tiếp tục nói: "Thật ra nguyên nhân dẫn đến tình hình này rất đơn giản, chính là phân công chức trách không rõ ràng. Không chỉ từng ban ngành, mà cụ thể mỗi người phải làm chuyện gì cũng không được phân công rõ. Hơn nữa một khi phân đoạn nào đó phạm sai lầm, muốn truy cứu cũng rất khó."
"Vậy phải làm sao? Muội có kiến nghị nào hay hơn không?" Vương Dụ Tuần còn đang bị choáng ngợp bởi cái bảng khai nhỏ bé, vừa nghiên cứu bảng khai vừa hỏi.
"Phương pháp tốt nhất để tinh giản bộ máy chính là xác định cương vị công tác và số người biên chế." Vương Tự Bảo đề nghị.
Thấy Vương Dụ Tuần lắng nghe chăm chú, Vương Tự Bảo tiếp tục nói: "Xác định cương vị công tác chính là dựa trêи khả năng của mỗi người để đặt họ vào một vị trí nhất định, để họ chuyên phân công quản lý công việc này. Số người biên chế là căn cứ vào phân công ban ngành khác nhau, xem rốt cuộc cần bao nhiêu chức vụ, tiếp theo lại xem mỗi chức vụ cần bao nhiêu người để hoàn thành thì hợp lý, như vậy rồi lại quyết định nhân số, từ đó điều chỉnh công chức. Nếu làm như vậy, huynh sẽ phát hiện quan viên trêи triều đình không hề thiếu mà trái lại còn rất nhiều."
Vương Tự Bảo suy nghĩ tiếp một chút rồi nói: "Cho dù nhiều thì cũng phải cắt giảm tất cả những kẻ không có năng lực. Bằng không những kẻ đó làm việc dây dưa lề mề không có hiệu quả, còn khiến người ta cảm thấy không đủ công chức. Còn nữa, trêи triều đình nhất định phải cứ cách vài năm lại tăng thêm một số công chức, như vậy cũng sẽ mang đến cho triều đình sinh lực và sức sống nhất định. Ngoài ra, có một số chức vị không cần công chức có chức vụ quá lớn đảm nhiệm, có thể chiêu mộ một số tú tài, cử nhân để làm những chuyện đó. Những người này giống như bút thϊế͙p͙ thức mà Chiêm Sự phủ của ta tuyển dụng, không có chức vụ, chỉ cần cho chút bổng lộc là được. Còn nữa, có thể thu nhận một ít công chức làm việc vặt, phụ trách chân chạy việc, làm những việc không tốn đầu óc. Người như vậy cũng không cần cấp quá nhiều bổng lộc."
Nói đến đây, Vương Tự Bảo hơi đắc ý nói: "Huynh xem, có phải như vậy còn có thể tiết kiệm được không ít bổng lộc cho quốc gia? Tiết kiệm được không ít ngân lượng cho Hộ bộ không?"
Nghe Vương Tự Bảo nói những chuyện này, Vương Dụ Tuần không khỏi cảm khái: "Bảo Muội, có một mình muội là đủ để thay thế mười mấy người rồi!"
"Hì hì, ta cũng chỉ tùy tiện nói thôi. Tự huynh căn cứ vào tình huống thực tế mà làm nhé. Nhưng có một điểm nhất định phải nhớ, đó là giữ mọi chuyện ở mức độ vừa phải, không nên lập tức làm quá mức, quá quyết liệt, để tránh đắc tội quá nhiều người." Cuối cùng Vương Tự Bảo vẫn không quên nhắc nhở Vương Dụ Tuần.
Lúc vừa mới nhậm chức, thanh năng lượng của ai cũng tràn đầy, vì vậy, khi làm việc không khỏi suy nghĩ phải hoàn thành công việc như thế nào mà bất chấp hậu quả, do đó không để ý tới thứ không lường trước được là lòng người. Có thể đắc tội với người khác trong quá trình này, lưu lại một đống tai hoạ ngầm cho bản thân mà không biết.
Lúc ra khỏi thư phòng của Vương Tự Bảo, trong tay Vương Dụ Tuần vẫn còn cầm bảng khai, nghĩ xem phải hoàn thiện cái bảng khai này như thế nào, suýt nữa thì đụng phải người đang đi tới từ phía đối diện.
Vương Dụ Tuần rời mắt khỏi bảng khai, vừa ngẩng đầu lên đã thấy một nữ tử trẻ tuổi mình chưa gặp bao giờ, liền nói tiếng "Xin lỗi" rồi rời đi.
Sau khi hắn đi khỏi, Tôn Xảo Dịch lại bất động, đờ đẫn nhìn chằm chằm bóng lưng Vương Dụ Tuần hồi lâu.
Trêи thế gian sao lại có nam tử tuấn mỹ như thế? Tuấn mỹ đến mức khiến người ta không cách nào hình dung được.
Đợi bóng lưng Vương Dụ Tuần hoàn toàn biến mất, Tôn Xảo Dịch mới từ trong cơn hoảng hốt đi về phía thư phòng của Vương Tự Bảo.
"Bảo Muội." Sau khi thân quen với Vương Tự Bảo, Tôn Xảo Dịch cũng gọi nhũ danh của nàng như những người khác. Gọi như vậy rất thân thiết.
Hãy vào đây để đọc truyện nhanh hơn!
"Tôn tỷ tỷ." Sau khi Vương Dụ Tuần rời đi, Vương Tự Bảo đang nằm úp sấp trêи bàn viết thư cho Chu Lâm Khê.
Trước đó vài ngày, Chu Lâm Khê gửi thư bảo, Long Khẩu Quan dùng phương pháp Vương Tự Bảo nói khiến đại quân Định Quốc trong lúc lơ đãng bị tổn thất hàng loạt nhân mã. Hơn nữa đã dùng hỏa công và độc công đuổi quân Định Quốc ở ngoài thành vào bên trong Long Khẩu Quan.
Hiện tại, nhân mã Thiều Quốc đã quay ngược lại bao vây chặt chẽ Định quân ở bên trong. Đồng thời cũng hạ loại độc tương tự như Ba Đậu* vào nguồn nước trong thành. Làm như vậy cũng sẽ không phạm phải giết chóc quá nhiều, mà còn có thể làm cho Định quân mất đi lực chiến đấu. Phỏng chừng không lâu nữa nhân mã của bọn hắn sẽ có thể phá giải được mối nguy ở Long Khẩu Quan.
(*) Ba Đậu: Croton Muricatus là một loài thực vật có hoa trong họ Đại Kϊƈɦ.
Mặt khác, sau khi vị bằng hữu làm thầy bói ở Man Cương của Lữ Duyên bị ông thuyết phục, đã giúp nhân mã Chu Lâm Khê dẫn theo tiến vào Định Quốc bằng ám đạo, cũng thành công tập kϊƈɦ Võ Thành Quan. Hiện tại Võ Thành Quan đã hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay của bọn hắn.
Nhàn Quốc và Ung Quốc ở bên kia mặc dù không đoạt được thành trì của Định Quốc, nhưng trêи chiến trường song phương đều có thắng bại. Khiến Định Quốc tạm thời không thể phân chia binh lực đi tháo gỡ mối nguy ở Võ Thành Quan. Đoán chừng không lâu nữa, Định Quốc sẽ phái người tới hoà đàm.
Lần này Thiều Quốc là phe thắng lợi, nhất định sẽ vắt sạch Định Quốc. Đồng thời cũng bởi vì một trận này, triệt để xua tan sự kiêu căng phách lối của Định Quốc, khiến bọn chúng hao binh tổn tướng, trong vài năm tới không dám tùy ý dùng binh nữa.
Mà lúc này ở Võ Thành Quan, mặc dù trêи mặt Chu Lâm Khê không biểu hiện rõ ràng nhưng trong lòng lại hết sức vui vẻ. Định Quốc đã phái Thái tử Nam Phong Huyền của nước bọn họ tới đây hoà đàm.
Bọn họ đồng ý trong mười năm tới sẽ không dùng binh tấn công Thiều Quốc, đồng thời bằng lòng cắt hai tòa thành trì kề bên Long Khẩu Quan cho Thiều Quốc.
"Thái tử Nam Phong, ngươi không cảm thấy như vậy tính ra Võ Thành Quan nhà ngươi cũng được hời quá hay sai? Nếu như chỉ cho hai tòa thành trì vô dụng, thì không bằng Thiều quân của ta chiếm Võ Thành Quan không trả lại còn thích hợp hơn." Chu Lâm Khê không cảm xúc nhìn Nam Phong Huyền đang ngồi phía dưới nói.
"Thiều vương, chớ quên, hiện nay Định quân của ta không tiện điều quân mà thôi. Một khi chúng ta điều quân Chinh Tây đến phía Đông, thì binh lực ít ỏi kia của các ngươi quả thật không đáng để tâm tới." Nam Phong Huyền đánh trả.
Chu Lâm Khê nhướng mày, khóe miệng hơi cong lên: "Nếu như Định Quốc ngươi đã tính toán như vậy, thì cái gọi là ngồi xuống hoà đàm của chúng ta còn có ý nghĩa gì nữa?"
Coi hắn là kẻ ngu sao? Nếu như quân Chinh Tây của Định Quốc dễ dàng điều động như vậy thì bọn chúng đã sớm điều tới rồi. Hơn nữa cho dù bọn chúng muốn điều quân Chinh Tây qua đây cũng còn cần thời gian mấy tháng. Hơn nữa, chỉ cần quân Chinh Tây vừa di chuyển, ngược lại sẽ cho Ung Quốc cơ hội mở mang bờ cõi. Phải biết rằng Ung Quốc bây giờ còn đang tìm cách trở thành quốc gia đứng đầu đại lục Hồng Vũ một lần nữa đấy.
"Vậy ngươi muốn thế nào?" Nam Phong Huyền không nhịn được nói.
Kẻ hiểu rõ Nam Phong Huyền đều biết, người này làm việc độc ác có thừa, nhưng lại thiếu tính nhẫn nại. Võ công của hắn không kém, chiến đấu vô cùng dũng mãnh, thuộc kiểu tướng tài giỏi chinh chiến. Nhưng thân làm Thái tử lại phải ở lại Định Đô quản lý Đông Cung, vì vậy mà làm suy yếu ưu điểm của mình.
Vốn đàm luận loại đại sự này nên tìm người có tài ăn nói, túc trí đa mưu, làm việc đáng tin cậy mới được. Nhưng trong thư Chu Lâm Khê viết cho Định Hoàng Nam Phong Chính Dương đã bày tỏ rõ ràng, ngoại trừ người này, bất cứ kẻ nào khác tới đàm luận cũng không được. Cuối cùng Nam Phong Chính Dương không thể làm gì khác hơn là đành phải phái Nam Phong Huyền qua.
"Năm tòa." Chu Lâm Khê giở công phu sư tử ngoạm, chờ đối phương mặc cả.
"Ba tòa. Nhiều thêm một tòa cũng không được." Biết đứa con trai này hơi kém mưu trí, trước khi Nam Phong Huyền tới, Nam Phong Chính Dương đã giao phó rõ ràng, cho Thiều Quốc ba tòa thành nhỏ hoang vu nhất, nhiều hơn một tòa cũng không được. Vì vậy, Nam Phong Huyền cũng lười cò kè mặc cả, trực tiếp nói ranh giới cuối cùng của mình ra.
"Thành giao." Chu Lâm Khê cũng không muốn quá nhiều.
Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen247