Có thể nói là hậu tộc thì sẽ bất đắc dĩ mà. Cho dù người có tài năng cũng cần phải hiểu được việc che giấu tài năng của mình giống như phụ thân nàng năm xưa vậy.
Nhưng trêи thực tế cho dù có phải là người hậu tộc hay không, nếu như muốn đi được dài, muốn sống được lâu thì đều cần phải biết ẩn nhẫn. Xưa nay người quá mức phô trương đều không có kết cục tốt đẹp gì.
"Đúng rồi, phụ thân và Tam ca, hôm nay con gọi hai người tới là muốn bàn bạc với hai người một số chuyện. Nếu như chúng ta thật sự làm được, vậy thì chắc chắn cả nhà chúng ta sẽ sớm ngày đứng vững ở Thiều Quốc." Vương Tự Bảo lên tiếng.
"Con có cách nghĩ và kiến nghị gì hay thì nói ra nghe xem. Thực ra trêи đường tới đây ta và Tam ca con cũng đã suy nghĩ không ít, chúng ta cùng nhau bàn bạc." Vương Tử Nghĩa nói xong còn vuốt bộ râu mượt dưới cằm đã được nuôi dài.
Nếu như là trước đây Vương Tự Bảo sớm đã cưỡng chế phụ thân mình cạo sạch bộ râu già nua này rồi. Nhưng người ở đây đều như vậy. Nếu như người đã có tuổi mà không để râu sẽ khiến người khác cảm thấy có vấn đề. Cho nên sau đó Vương Tự Bảo cũng chỉ đành nói lời tạm biệt với khiếu thẩm mỹ trước đây của mình, buông trôi bỏ mặc vậy. Đợi nhìn quen rồi cũng ổn cả thôi.
Có điều, cho dù là như vậy thì phụ thân nàng vẫn là một đại thúc trung niên tuấn mỹ mà.
Vương Tự Bảo cười gian xảo: "Vậy con nói nhé. Có chỗ nào không ổn thì hai người phải giúp con góp ý, có chỗ nào không hoàn mỹ thì hai người cũng phải giúp con làm cho hoàn mỹ mới được."
Vương Tử Nghĩa thúc giục nói: "Mau nói đi. Con nói xong thì nhanh chóng đi nghỉ ngơi đi. Lúc nào có thời gian, ta và Tam ca con còn phải ra ngoài dạo quanh Thiều Kinh nữa, nhanh chóng hiểu rõ nơi đây." Người này đã hơn năm mươi tuổi rồi, còn phải bắt đầu ra ngoài dốc sức làm việc kỳ thực là rất khó. Nhưng nếu như đã lựa chọn như vậy rồi thì chỉ còn cách tích cực đối mặt thôi. May là, con người vẫn luôn tiến về phía trước, xem ra trước mắt cả nhà họ sẽ chỉ càng tốt hơn thôi.
"Vậy được thôi, con nói đây nhé. Con không lo về phía phụ thân nhiều. Dù sao thì thân phận và lai lịch của phụ thân cũng đã ở đó rồi. Nhưng nếu như phụ thân đã tới đây, vậy thì phải để người khác thấy được sự lợi hại của cả nhà chúng ta, cũng coi như tăng thêm thanh thế cho Tam ca."
Vương Tử Nghĩa và Vương Dụ Tuần đều gật đầu bày tỏ sự tán thành. Dù sao thì con đường tiếp theo mà Vương Dụ Tuần cần phải đi sẽ có muôn vàn khó khăn. Có một gia tộc lớn mạnh làm chỗ dựa thì sau này sẽ tiện cho hắn hành sự hơn.
Vương Tự Bảo tiếp tục nói: "Nếu như phụ thân vẫn là một đại học sĩ Nhất phẩm, vậy thì những khảo hạch khoa cử từng làm trước đây ở Ung Quốc bây giờ cũng cần phải tiến hành cải cách. Tốt nhất là tổng kết những kinh nghiệm bao năm nay, để những cải cách khoa cử của Thiều Quốc được tiến hành một cách thuận lợi, bớt đi đường vòng."
E rằng đây mới là chỗ khiến công công và các văn võ trong triều xem trọng phụ thân nàng. Cho nên cần phát huy thì nhất định phải phát huy.
Vương Tử Nghĩa gật đầu: "Điều này ta và Tam ca con cũng nghĩ như vậy."
"Trừ điều này ra, chúng ta còn phải khiến danh vọng của phụ thân nổi bật trong số những văn nhân ở Thiều Quốc nữa." Nếu đã là chức quan đại học sĩ, chủ yếu vẫn là phải để văn nhân và học trò khắp thiên hạ sùng bái mới được.
"Vậy cách nghĩ của con là?" Con gái nhỏ nhà mình là người có nhiều chủ ý nhất, đây là điều mà mọi người trong nhà đều công nhận.
"Con cho rằng, đầu tiên vẫn phải bắt đầu từ mảng văn chương. Hai người nghĩ xem, ở đây cái gì là dễ giành được danh tiếng nhất? Có thể khiến văn nhân, học trò của Thiều Quốc tiếp nhận nhất lại là cái gì? Chẳng phải là văn chương đó sao. Vậy thì, chúng ta hãy nghĩ cách từ hướng này đi."
Vương Tử Nghĩa nói: "Ta cũng đã từng nghĩ tới chuyện này rồi, đầu tiên chúng ta vẫn là giống như ở Ung Quốc, tiếp tục mở Bảo Mặc Hiên. Có điều, có phải ở đây Khê ca nhi đã mở mấy tiệm rồi không?"
Vương Tử Nghĩa là một văn nhân nên kiến thức về buôn bán không nhiều lắm, cho nên ông có thể nghĩ đến đó là làm thế nào để tiếp diễn được những ưu thế mà trước đây và bây giờ đang có được.
Vương Tự Bảo gật đầu nói: "Đúng. Ở Thiều Kinh có một tiệm, ở nơi khác còn có mấy tiệm nữa. Có điều những tiệm đó tuy là do Lâm Khê mở nhưng cuối cùng vẫn là cho con cả. Cũng coi là của hồi môn của con. Trêи thực tế, trong mắt người ngoài cũng vẫn là của nhà chúng ta. Có điều, ngoài Bảo Mặc Hiên ra thì chúng ta còn có thể mở những tiệm khác nữa."
Vương Dụ Tuần chen miệng nói: "Bảo Muội, muội nói đi, muội biết rõ là phụ thân và ta không am hiểu về mặt này mà."
"Con tính sẽ mở một tàng thư các* thật lớn ở Thiều Kinh trước. Sau này ổn định hơn rồi sẽ mở thêm nhiều cái ở khắp mọi nơi." Đây cũng là ý kiến có được khi Vương Tự Bảo mượn sách rồi tìm người sao chép ở Học viện Hoàng gia năm xưa.
(*) Tàng thư các: nơi lưu trữ sách vở, hồ sơ thời xưa.
Vương Dụ Tuần nghi hoặc hỏi: "Tàng thư các? Thông thường chẳng phải được lập ra ở trong học viện và trong các phủ rồi sao? Mở cái này thì có ý nghĩa gì?"
Thấy phụ thân và Tam ca của mình đều có biểu cảm nghi hoặc đợi mình lên tiếng, Vương Tự Bảo cảm nhận thật sâu sắc: Nếu như Nhị ca của mình ở đây thì tốt rồi. Vậy thì rất nhiều ý tưởng về buôn bán của nàng sẽ có thể thành hiện thực rồi.
"Không phải Tam ca đã nói tới vấn đề then chốt rồi đó sao? Chính bởi vì bên ngoài không có tàng thư các, cho nên có rất nhiều văn nhân, học trò trong nhà bình thường khó có thể đọc nhiều sách hơn. Hai người nghĩ xem, nếu như chúng ta dựng một gian tàng thư các thật lớn mở cửa ra ngoài, tương lai bọn họ liệu có phải sẽ có mối quan hệ nhất định với gia đình chúng ta không?"
Sau khi nói tới đây, đôi mắt của hai mỹ nam từng trải là Vương Tử Nghĩa và Vương Dụ Tuần đều mở thật to ngay lập tức.
Vương Tự Bảo cười ha hả nói: "Thế nào? Hiểu đầu đuôi sự việc rồi chứ?"
Vương Tử Nghĩa tán đồng nói: "Không tệ, ý tưởng này khá hay."
"Vậy sau đó phải tiến hành thế nào?" Vương Dụ Tuần tuy đã hiểu được đầu đuôi nhưng nói về kinh doanh buôn bán thì quả thực hắn là kẻ ngoài ngành.
"Sách trong tàng thư các chắc chắn không phải cho mọi người xem miễn phí. Nhất định phải thu phí mượn đọc. Có thể trả tiền mỗi ngày, cũng có thể trả tiền theo tháng. Đương nhiên phương thức trả tiền theo tháng sẽ phải có ưu đãi. Nếu như thấy sách hay, muốn sao chép, tất nhiên phải mua giấy bút trong tàng thư các." Lúc này Vương Tự Bảo không tính cho mượn sách để đưa ra ngoài đọc. Như thế tỷ lệ thư tịch bị mất và bị hư hại sẽ rất cao. Phải biết rằng, thời bấy giờ sách vở vô cùng quý giá.
Vương Dụ Tuần lại hỏi một câu: "Vậy nếu như không có tiền thì phải làm sao?"
Nếu như đã làm vì những người không giàu có kia thì tất nhiên tiền rất quan trọng.
"Tốt lắm Tam ca, đúng là người đã làm Thừa tướng sẽ khác biệt mà. Đã biết quan tâm tới bách tính rồi." Vương Tự Bảo hứng thú nói.
Vương Dụ Tuần nghiêm mặt thúc giục: "Mau nói đi."
"Có thể dùng sức lao động để đổi." Tiếp đó Vương Tự Bảo đưa ra ví dụ: "Ví dụ hắn có thể vừa đọc sách vừa sao chép. Giấy và bút thì do chúng ta bỏ ra, sau cùng, không cần hắn phải trả tiền mượn sách đọc, nhưng sách mà hắn sao chép xong phải thuộc về chúng ta. Đương nhiên, chữ mà người này viết ra tuyệt đối không thể quá xấu."
Vương Tử Nghĩa suy nghĩ rồi nói: "Ta thấy cái này được đấy. Nhưng mà mấy người chúng ta đều không am hiểu kinh doanh buôn bán. Nếu như Nhị ca con ở đây thì tốt rồi."
Vương Tự Bảo cười nói: "Chẳng ai sinh ra là đã biết được cái này. Nghĩ lại năm xưa Nhị ca cũng chỉ biết vẽ vời thôi. Con nghĩ kỹ rồi, sẽ bảo Tông ca nhi đi theo cùng."
Vương Tử Nghĩa chần chừ rồi hỏi: "Tông ca nhi? Liệu có nhỏ tuổi quá không?"
"Không nhỏ nữa. Năm xưa ở Ung Đô chẳng phải Lâm Khê cũng chỉ mới tám tuổi mà đã bắt đầu kinh doanh sản nghiệp của mình rồi sao? Tính cả tuổi mụ nữa thì Tông ca nhi cũng gần mười hai tuổi rồi. Hơn nữa, bây giờ với tuổi của nó cũng không phù hợp vào triều đình làm quan. Con muốn bắt đầu bồi dưỡng nó sớm một chút. Nói không chừng tương lai đứa trẻ này sẽ có tiền đồ rộng mở."
Vương Tông là đứa trẻ do Vương Tự Bảo đích thân nuôi lớn, đứa trẻ này từ nhỏ đã đi theo nàng làm việc vặt. Nếu so sánh cậu và Vương Hử, thì cậu làm việc nhanh nhẹn hơn Vương Hử nhiều. Có thể nói, đời này của nhà lão vương gia bọn họ, người mà Vương Tự Bảo coi trọng nhất đó chính là Vương Tông.
Ngoài ra, Vương Tự Bảo còn định để Vương Tông tới Chiêm Sự phủ của mình để rèn luyện nữa. Tới lúc đó cho cậu một chức quan, để cậu tiện hành sự. Cũng coi như là cho cậu một khởi đầu cao hơn người khác rất nhiều.
Nếu như con gái nhỏ của mình đã có lòng muốn bồi dưỡng Tông ca nhi, thì đây tuyệt đối là chuyện tốt. Vương Tử Nghĩa luôn cảm thấy nếu như đứa con gái nhỏ này của mình là một cậu bé thì nhất định sẽ là người kế thừa tốt nhất của lão vương gia nhà họ rồi. Nhưng như thế thì cả nhà họ không có đích nữ rồi.
"Vậy chuyện này cứ quyết định vậy đi. Bảo Muội còn có ý kiến gì nữa không?" Vương Tử Nghĩa vuốt râu, dựa người vào phía sau. Có những lúc, không thừa nhận mình già cũng không được, mới ngồi có một lúc mà ông đã thấy mệt rồi.
Vương Tự Bảo cũng chỉnh lại tư thế ngồi của mình, cơ thể của thai phụ đúng là thương không nổi mà.
"Trước mắt con nghĩ ra hai chuyện phụ thân có thể làm." Vương Tự Bảo dừng một lúc rồi nói: "Thứ nhất, là trước đó không lâu con đã viết một bản kế hoạch cho công công."
Nói tới đây, Vương Tự Bảo cảm thấy vẫn là nên để bản kế hoạch này tự nói sẽ dễ dàng hơn nhiều so với mình.
Vì thế nàng lắc chiếc chuông đồng của thư phòng ra bên ngoài.
Không lâu sau, Mỹ Cảnh đứng canh ở bên ngoài cửa hồi báo: "Chủ tử có chuyện gì cần phân phó?"
Nguồn : đây
"Ngươi đi tìm Lương Thần mở cửa thư phòng của ta, lấy bản kế hoạch mà ta viết trước đó không lâu về cách các cung nữ và thái giám còn lại trong cung thu xếp vấn đề qua đây."
"Vâng, nô tỳ đi làm ngay."
"Bản kế hoạch đó của muội có phải liên quan tới tấu chương cải cách triều đình lần này không?" Vương Dụ Tuần lên tiếng dò hỏi.
"Có lẽ vậy." Vương Tự Bảo cũng không biết tại sao cha chồng mình lại đột nhiên đưa ra quyết định này nữa. Nhưng chắc chắn là có liên quan tới bản kế hoạch mà nàng viết này. Có điều vẫn là không nên để người ngoài biết được là tốt. Nếu không còn không biết sẽ gây ra chuyện gì đây nữa? Đặc biệt là những người quen viết tấu chương kiểu cũ, nếu để họ sửa đổi thì rất không phù hợp. Nhất là viết tấu chương như thế này sẽ khá hao tổn trí óc. Nếu như để họ biết được nguyên nhân là từ nàng, chẳng phải sẽ hận chết nàng sao?
Không lâu sau, Lương Thần đích thân đưa bản kế hoạch tới.
Vương Tự Bảo nói Lương Thần đưa cho Vương Tử Nghĩa và Vương Dụ Tuần xem.
Vương Tử Nghĩa xem xong lên tiếng dò hỏi: "Con là định thành lập một thư viện chuyên về y sao?"
Vương Tự Bảo gật đầu nói: "Vâng, nhưng mà người cũng biết đó, thông thường các lang trung sẽ không tùy tiện dạy bản lĩnh của mình cho người khác, họ đều có bản lĩnh và bài thuốc gia truyền đặc biệt của mình, không dễ truyền ra ngoài. Con định lập thư viện y học này chủ yếu là để bồi dưỡng y nữ và y thị. Không cần họ phải có y thuật cao thâm, chỉ cần họ có thể hiểu một số lý thuyết cơ bản là được. Đợi sau này nếu như lập thành y quán chuyên môn để cho các nữ tử khám bệnh, thì có thể để các y nữ làm thủ hạ cho nữ lang trung. Nếu như có người ra giá tiền cao mời họ tới hậu viện chăm sóc nữ quyến thì cũng được. Còn về y thị thì con muốn bồi dưỡng nhất đó là họ có thể ra chiến trường để cứu chữa thương binh. Chẳng phải phía dưới con đã viết kế hoạch thăng chức của họ một cách cụ thể rồi đó sao? Con tin rằng càng ngày sẽ có càng nhiều người muốn hành nghề này."
Bạn đang đọc truyện tại thich.truyen.247