Khi ngủ dậy, Vương Tự Bảo xốc màn xe lên nhìn bầu trời bên ngoài. Giờ chắc sắp đến buổi trưa rồi, sao người bọn họ phải chờ vẫn chưa đến?
Nàng lại nhìn các vị đại thần, có rất nhiều vị đứng ở đó đã bắt đầu run rẩy, ngủ gà ngủ gật, nhưng cha chồng mình vẫn ngồi ngay ngắn trêи cái kiệu lớn hình dáng như đuôi rồng được mười sáu người khiêng, bên trêи còn có mui để che nắng. Chính là có ý không cho mọi người nghỉ ngơi hoặc đến nơi râm mát để tránh.
Trời tháng Năm tuy rằng không nóng như ở Đại Ung, nhưng phơi dưới nắng gắt lại không bị cảm nắng đúng là không dễ dàng.
Rốt cuộc là ai lại có thể khiến cha chồng nàng bày trận lớn như vậy để đón tiếp? Đãi ngộ sắp bằng với đón tiếp tướng sĩ xuất trận chiến thắng trở về rồi.
Cũng may mọi người không phải chờ lâu nữa. Không lâu sau có người đi thám thính thông tin trở về báo cáo với Chu Vĩnh Hồng: "Bẩm Nhϊế͙p͙ Chính Vương, người đã đến rồi, đang ở cách phía trước không xa."
Chu Vĩnh Hồng gật đầu, nhìn các vị đại thần lớn tiếng tuyên bố: "Xếp thành hàng, chuẩn bị tấu nhạc chào đón."
Các vị đại thần vội vàng xốc lại tinh thần cùng đáp: "Tuân chỉ!"
Sau đó, tiếng nhạc vui vẻ vang lên.
Sau khi Thiều Văn đế băng hà, đây là lần đầu tiên nhạc được tấu lên.
Sau khi chỉnh trang lại, Vương Tự Bảo được Lương Thần và Mỹ Cảnh đỡ xuống xe.
Chu Vĩnh Hồng thấy Vương Tự Bảo xuống xe, nhìn nàng gật nhẹ, sau đó ra lệnh cho Lương Thần và Mỹ Cảnh: "Lát nữa nhớ chăm sóc chủ tử các ngươi cho tốt."
"Rõ." Hai người lập tức quỳ gối hành lễ.
Càng lúc Vương Tự Bảo càng nghi hoặc, nhất định là một người cực kỳ quan trọng với mình đến, nếu không cha chồng sẽ không cố ý dặn dò như vậy.
Không bao lâu sau nàng chợt nghe thấy rất nhiều tiếng xe ngựa truyền tới, từ đây nhìn ra xa còn có thể nhìn thấy bụi đất cuộn lên đầy trời. Vương Tự Bảo cảm thấy lồng ngực cứng lại, bất giác tim đập nhanh hơn. Hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào phía trước, chỉ sợ bỏ lỡ mất điều gì.
Khi một hàng ngũ mặc đồ đen dát vàng xuất hiện, nước mắt của Vương Tự Bảo tuôn trào.
Đây là y phục của hộ vệ An Quốc Công phủ.
Cơ thể Vương Tự Bảo bất giác rung lên, nàng muốn cười nghênh đón người thân của mình, nhưng mong mọi người thứ lỗi, nàng không làm được.
Sau đó, dưới sự bảo vệ của một đoàn hộ vệ, một chiếc xe ngựa chạy tới. Người ta âm thầm đếm, chỉ tính riêng xe ngựa sang trọng đã có hơn mười chiếc. Chứng tỏ rằng những người có thân phận trong đoàn người này không dưới mười mấy người.
Vương Tự Bảo cũng chú ý đến điều này, nhưng điều khiến nàng chú ý hơn là: mức độ sang trọng của xe ngựa đầu tiên cao cấp hơn rất nhiều lần so với những xe phía sau. Nhờ vào điểm này sẽ biết thân phận người ngồi trêи xe này cao quý hơn nhiều so với những người khác.
Nếu như đoán không nhầm thì chắc là cha mẹ của nàng đang ở trêи xe.
Nghĩ đến khả năng này, Vương Tự Bảo che miệng nức nở nghẹn ngào.
Đây là việc mà có nằm mơ nàng cũng không dám nghĩ đến. Nhưng giờ xem ra giấc mơ này đã thành hiện thực.
Vốn tưởng rằng bản thân sau khi gả đến Thiều Quốc xa xôi sẽ rất khó có cơ hội gặp lại cha mẹ mình. Không ngờ mới có một năm cha mẹ mình đã đến, loại cảm giác này giống như mất đi rồi tìm lại được vậy, khiến người ta cảm thấy cực kỳ trân quý.
Vương Tự Bảo khóc, Tưởng thị ngồi trêи xe ngựa cũng bắt đầu khóc.
Từ lúc Vương Tự Bảo lên đường, tính ra cũng đã đằng đẵng một năm không gặp tiểu nữ nhi của mình. Vốn tưởng rằng từ nay về sau bà và tiểu nữ nhi sẽ gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt, ai có thể ngờ rằng nhanh như vậy bọn họ đã có thể trùng phùng.
Niềm vui sướиɠ lớn lao như vậy đã chiến thắng nỗi thống khổ khi phải rời xa cha mẹ chồng và cha mẹ đẻ của bà.
Vương Tử Nghĩa nhẹ nhàng ôm vai Tưởng thị, rồi lại lấy khăn trong ngực áo dịu dàng lau cho Tưởng thị: "Lát nữa là gặp được Bảo Muội rồi, bà còn khóc cái gì?"
Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy nhưng thực tế vành mắt của Vương Tử Nghĩa cũng đỏ cả lên.
"Hu... Ta vui mà." Tưởng thị nghẹn ngào nói.
"Vui thì chúng ta nên cười, lát nữa đừng để cho người khác chê cười. Bà chưa thấy thông gia dùng trận lớn thế nào để nghênh đón chúng ta đâu." Từ lúc tiến vào Thiều Quốc, trêи suốt dọc đường hầu như mỗi một chỗ họ dừng chân, đều có người của Chu Vĩnh Hồng và Chu Lâm Khê phái đến sắp xếp việc ăn uống, ngủ nghỉ, lộ trình cho họ.
Xe ngựa hiện giờ bọn họ đang ngồi cũng là do Chu Vĩnh Hồng sai Nội Vụ phủ làm xong rồi lập tức đưa qua.
Loại xe ngựa này ngồi thoải mái hơn rất nhiều so với loại xe ngựa mà ban đầu bọn họ ngồi, cũng giảm bớt những vất vả trong suốt quá trình đi đường của bọn họ.
Hiện giờ bên thông gia lại đích thân dẫn văn võ toàn triều đến nghênh đón bọn họ, chưa cần nói đến việc cho người ngoài thấy được dáng vẻ lễ hiền hạ sĩ*, chỉ cần có tấm lòng như vậy cũng đã rất khiến người ta cảm động rồi.
(*) Lễ hiền hạ sĩ – 礼贤下士 – lấy lễ đối đãi với người hiền, hạ mình xuống, khiêm tốn với kẻ sĩ; tóm lại là thấy người tài năng thì bất kể thân phận của mình như thế nào cũng phải kết giao.
Khi đến nơi, Vương Tự Nghĩa xuống xe trước.
Lúc thấy rõ người đến thật sự là phụ thân mình, khuôn mặt Vương Tự Bảo đã đẫm nước mắt. Sau đó nàng lại nhìn thấy Tưởng thị được Xuân Noãn và Hoa Khai đỡ xuống xe, Vương Tự Bảo không kìm, ôm bụng bầu năm tháng bước nhanh về phía bọn họ.
Nếu như đến lúc này còn chưa đoán ra đoàn người này là ai thì đám đại thần trong triều đều một một lũ ngu dốt.
Thế tử An Quốc Công Đại Ung, Đại học sĩ nhất phẩm Đại Ung Vương Tử Nghĩa - cha của Thiều vương phi - con dâu của Nhϊế͙p͙ Chính vương, Nhϊế͙p͙ Chính Trưởng Công chúa, Trấn Quốc Công chúa Đại Ung.
Ý gì đây? Chẳng lẽ yêu cầu văn võ toàn triều đến từ sáng sớm, còn phải đứng dưới nắng lâu như vậy là để thay Nhϊế͙p͙ Chính vương tiếp đón vị thông gia có chút địa vị này?
Nhϊế͙p͙ Chính Vương làm như vậy thật sự có hơi tùy hứng rồi.
Vương Tự Bảo mặc kệ người khác thấy thế nào, nàng bước nhanh về phía phu thê Vương Tử Nghĩa, dọa Lương Thần và Mỹ Cảnh phải vội vàng đuổi theo phía sau.
Trời ơi bà cô của tôi ơi, người đang muốn đòi mạng đám người chúng thần hay sao?
Lúc này Vương Tự Bảo sao còn có thể để ý đến những thứ đó, không chạy đã là kiềm chế lắm rồi.
Tưởng thị trong nháy mắt đã nhìn thấy Vương Tự Bảo, cũng không dè dặt gì nữa, càng không chú ý đến sự ngăn cản cho có lệ của Vương Tử Nghĩa, trước mặt mọi người nhấc váy đi nhanh về phía trước.
"Mẫu thân! Mẫu thân! Mẫu thân!" Vương Tự Bảo giống như một đứa trẻ thất lạc người nhà nhiều năm, chưa đến gần đã lớn tiếng gọi.
Một tiếng gọi mẫu thân này khiến lòng Tưởng thị sắp vụn vỡ, "Bảo Muội, Bảo Muội của mẫu thân."
"Mẫu thân!" Khi đến trước mặt, Vương Tự Bảo không hề để ý đến bản thân có mang hay không, cũng mặc kệ mặt đất có bẩn hay không, quỳ sụp xuống.
Việc này dọa Nhϊế͙p͙ Chính vương thiên tuế đang ngồi nghiêm chỉnh phải vỗ ngực mấy cái. Ông thầm nghĩ: "Tôn tử bảo bối của ta! Biết thế này thì ta đã sớm báo tin này cho con dâu mình rồi.
Phía bên kia, Vương Tự Bảo đã hướng về phía Tưởng thị dập đầu ba cái: "Mẫu thân, nữ nhi bất hiếu, không thể nghênh đón sớm hơn, người đi đường vất vả rồi."
"Không vất vả, không vất vả. Ta chỉ nhớ con thôi." Tưởng thị vội vàng tiến lên đỡ Vương Tự Bảo, mọi sự chú ý của bà đều tập trung lên khuôn mặt hơi tròn của Vương Tự Bảo, cộng thêm bộ váy rộng mà Vương Tự Bảo đang mặc, còn có eo đã to lên rất nhiều. Nếu như không nhìn kỹ thì sẽ không nhìn ra đây là người đã mang thai tháng thứ năm.
"Mẫu thân, con rất nhớ người!" Vương Tự Bảo nói xong đã nhào vào lòng Tưởng thị như hồi còn nhỏ.
Trời ơi! Kim tôn bảo bối của ta! Lần này Chu Vĩnh Hồng thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Con dâu à, con có thể kiềm chế lại được không?
Còn Vương Tử Nghĩa đến gần hai mẹ con đang ôm chặt nhau, phát hiện cơ thể Vương Tự Bảo khác thường.
Ông bước tới kinh ngạc hỏi: "Bảo Muội, con có mang rồi sao?"
"Vâng a, phụ thân, mẫu thân, hai người sắp được làm ngoại tổ phụ với ngoại tổ mẫu rồi." Vương Tự Bảo vừa lau nước mắt trêи mặt cho Tưởng thị, vừa rất tự hào nói.
"Con ngoan của ta, việc con mang thai lớn như vậy sao không viết thư báo cho chúng ta?" Tưởng thị vội vàng kéo Vương Tự Bảo ra, vừa kéo vừa không quên oán trách.
Vương Tử Nghĩa thì lại quay đầu nhìn về phía Chu Vĩnh Hồng.
Chu Vĩnh Hồng bĩu môi. Hừ! Các ngươi không biết có tính là gì? Cha đẻ của đứa bé còn không biết nữa là. Ta đây không phải là muốn thay nhi tử xả giận sao?
Vương Tự Bảo không hề biết cha chồng mình có tính toán như vậy, nàng vội vàng giải thích với mẫu thân: "Mấy ngày trước con đã sai người gửi thư rồi mà!" Sau đó lại nàng như bừng tỉnh đại ngộ: "Ồ! Con biết rồi, vì con không biết mẫu thân và phụ thân sẽ đến, nên cho người gửi thư đến An Quốc Công phủ rồi! Có lẽ tổ phụ và tổ mẫu đã sớm nhận được tin rồi."
Mang thai một lần ngốc ba năm, Vương Tự Bảo lúc này căn bản đã quên mất một việc, nàng không biết cha mẹ nàng sắp đến, nhưng cha chồng nàng biết mà! Cha chồng của nàng sao lại không sai người nói cho cha mẹ nàng biết tin nàng mang thai? Hơn nữa, mẹ chồng nàng còn không ngừng dặn cha chồng nhất định phải báo tin Vương Tự Bảo đã mang thai cho nhà mẹ đẻ Vương Tự Bảo biết.
Vương Tự Bảo không nghĩ đến điểm này, nhưng mà Vương Tử Nghĩa lại nghĩ đến! Ông lại nhìn về phía Chu Vĩnh Hồng một lần nữa.
Chu Vĩnh Hồng thì đắc ý nhìn ông cười cười. Hãy vào đây để đọc truyện nhanh hơn!
Vương Tử Nghĩa đành phải âm thầm lắc đầu. Ông có thể cảm nhận sâu sắc được sự bất đắc dĩ khi đứng trêи địa bàn của mình nhưng lại không thể làm chủ.
"Bảo Muội."
Đây là? Vương Tự Bảo quay đầu lại, lập tức nhìn thấy một khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, hoàn mỹ không khuyết điểm. Hiện giờ Vương Dụ Tuần có sức quyến rũ khiến người khác không thể chống lại của man nhân trưởng thành. Tin rằng nam nhân như hắn sẽ khiến vô số nữ tử mê đắm.
Nhưng người nam nhân hoàn mỹ đến mức tận cùng như vậy đến nay vẫn còn độc thân, điều này thật khiến Tưởng thị và người ngoài mặt nói không lo lắng nhưng trong lòng âm thầm sốt ruột là Vương Tử Nghĩa hết sức ưu sầu. Thậm chí đến cả phu thê Vương lão quốc công đều sốt ruột đến phát bực theo. Tính theo tuổi mụ đã ba mươi tuổi rồi, cứ mãi không thành gia thế này làm sao cho được?
"Tam ca!" Vương Tự Bảo tươi cười tràn đầy vui sướиɠ.
Tốt quá rồi, giờ đến cả Tam ca cũng đến rồi. Từ nay về sau, nàng sẽ không còn cô đơn ở Thiều Quốc nữa, nàng ở đây cũng là người có nhà mẹ đẻ để làm chỗ dựa rồi.
Bạn đang đọc truyện tại thichtruyen247