"Cái gì? Vương gia người nói cái gì? Sao ta nghe không hiểu?" Cho dù đã nghi ngờ nhưng Hứa Nhan Dung vẫn không muốn tin điều đó là thật.
Chu Vĩnh Hồng thản nhiên nói: "Ngươi hiểu mà."
Hứa Nhan Dung vô thức chối bỏ: "Không, điều đó không phải là sự thật, những điều đó không thể là thật được."
Giờ khắc này, những sự việc đã qua trong quá khứ lần lượt hiện ra trong đầu Hứa Nhan Dung.
Chả trách số lần ít ỏi mà Chu Vĩnh Hồng và bà viên phòng, Chu Vĩnh Hồng đều muốn thổi tắt nến. Hơn nữa mỗi lần đều giống như đang đối phó, làm qua loa sơ sài rồi kết thúc, sau đó lập tức rời đi. Hơn nữa, ông chưa từng hôn bà ta, cũng chưa từng hoàn toàn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cùng bà hoan lạc.
Thế thân, hóa ra ông ta vẫn luôn dùng thế thân để đối phó với bà ta.
Vậy việc ông thông phòng với những thϊế͙p͙ thất trong hậu viện kia thì thì thế nào? Chẳng lẽ cũng là giả tưởng ông dùng để che mắt người đời? Còn có phụ hoàng? Xem ra phụ hoàng cũng đã bị lừa hơn hai mươi năm.
"Xem ra ngươi đều hiểu cả rồi. Vậy hôm nay bản vương cũng nói rõ ràng với các ngươi vậy." Chu Vĩnh Hồng nói xong, quét mắt nhìn qua vẻ mặt kinh ngạc của những người có mặt.
Sau đó ra lệnh: " Người đâu, gọi Ám Ảnh đến đây gặp mặt mọi người."
"Rõ."
Lập tức có người nhận lệnh đi gọi người có tên là Ám Ảnh mà Chu Vĩnh Hồng nhắc đến.
Không lâu sau, một người có thân hình gần giống với Chu Vĩnh Hồng bước vào từ cửa nách bên cạnh.
Nhìn sơ qua người này rõ ràng là giống Chu Vĩnh Hồng đến mấy phần.
"Thủ hạ Ám Ảnh bái kiến chủ tử!" Ám Ảnh quỳ một chân xuống đất hành lễ với Chu Vĩnh Hồng, đây là cách hành lễ của người trong ám bộ với chủ tử.
Chu Vĩnh Hồng khoát tay chặn lại nói: "Đứng lên đi, Ám Ảnh. Thật ra bản vương nên gọi ngươi một tiếng huynh trưởng mới đúng."
Ám Ảnh vội vàng nói: "Vương gia tuyệt đối đừng gọi thuộc hạ như vậy, thuộc hạ không nhận nổi."
Chu Vĩnh Hồng tiếp lời: "Mấy năm nay ngươi vất vả rồi. Bản vương quyết định cho ngươi một thân phận, cho ngươi quang minh chính đại đi dưới ánh mặt trời."
Ám Ảnh lập chuyển từ quỳ một chân thành hai chân, nghiêm túc quỳ lạy nói: "Tạ ơn chủ tử."
Chu Vĩnh Hồng khoát tay: "Đây là điều bản vương lúc trước đã hứa với ngươi, ngươi xứng đáng có được. Từ hôm nay trở đi, ngươi đường đường chính chính trở thành phò mã của Hưng An Công chúa. Cảm ơn ngươi bao nhiêu năm qua đã cho bản vương mượn vị trí này."
"Vương gia đừng nói như vậy. Lúc trước nếu người không cứu mạng thuộc hạ, thuộc hạ sao có thể sống đến ngày hôm nay?" Lúc Ám Ảnh nói câu này, vẻ mặt cực kỳ cảm động.
Thật sự tính ra thì hắn mới là thứ trưởng tử của Thiều Quốc công.
Mẫu thân của Ám Ảnh là một đầu bếp thân phận thấp kém trong Thiều Quốc Công phủ. Bởi vì Chu Chân sợ Chu thị, việc gì cũng không dám đường đường chính chính mà làm. Vì vậy sau khi cưỡng bức mẫu thân của Ám Ảnh mấy lần liền gạt sang một bên không để ý đến bà nữa.
Bởi vì Thiều Quốc Công phu nhân Lâm thị rất độc ác, cho nên mẫu thân của Ám Ảnh sau khi biết mình mang thai liền cố ý mắc sai lầm để bị phạt đuổi về thôn.
Theo lý mà nói, hai mẹ con bọn họ sẽ không bị người khác chú ý mới đúng. Nhưng kỳ lạ là Chu Vĩnh Hồng giống mẫu thân của ông nhiều hơn, nhưng lại có nhiều nét tương tự với người anh cũng cha khác mẹ này. Chính vì vài nét tương tự này mà Lâm thị sau một lần đi vào trong thôn vô tình gặp Ám Ảnh liền nổi lên ý định muốn giết chết hắn.
Cuối cùng mẫu thân của hắn vì bảo vệ hắn mà bị người của Lâm thị phái đến giết chết. Còn hắn tình cờ được Chu Vĩnh Hồng lúc đó đang chạy trốn khỏi nhà đến gặp Lâm Uyển Yên cứu sống. Hai người này phải nói là thật sự có duyên.
Sau đó, người này lấy biệt hiệu là Ám Ảnh âm thầm làm việc cho Chu Vĩnh Hồng để báo ơn.
"Nhanh đứng lên". Chu Vĩnh Hồng nói tiếp: "Nên đến lúc để cho mọi người hiểu rõ chân tướng sự tình trong hai mươi năm qua rồi."
Sau khi khom mình hành lễ, Ám Ảnh liền đứng sang một bên.
Tiếp đó Chu Vĩnh Hồng thong thả mở lời: "Có phải các ngươi luôn thấy khó hiểu, tại sao bản vương lại lạnh nhạt với mấy huynh đệ các ngươi, kể cả Khê ca nhi. Hôm nay ta cũng nói thật với các ngươi. Trừ Khê ca nhi ra, hai người các ngươi vốn dĩ không phải là con trai của bản vương."
Lúc trước cũng vì bảo vệ Chu Lâm Khê ông mới nhẫn tâm không quan tâm đến Chu Lâm Khê, hơn nữa còn gửi Chu Lâm Khê đến Y Tiên Cốc khi hắn còn đang nhỏ tuổi, sau đó lại để Hạ Diên Hách đưa đến Đại Ung.
Chu Lâm Hà lập tức nhảy dựng lên cuồng loạn nói: "Không thể nào? Sao con lại có thể không phải là con trai của người? Vậy con là con trai của ai? Chẳng lẽ lại là con trai của ông ta?" Hắn chỉ về phía Ám Ảnh.
Nếu thật sự là như vậy thì hắn sẽ chẳng là cái thá gì cả, hơn nữa đến cái mạng nhỏ của hắn chỉ sợ cũng không giữ nổi.
Chu Vĩnh Hồng nhếch mày nói: "Chẳng phải nói, ngươi ngoài không phải con trai của bản vương ra, cũng chẳng phải là con trai của Ám Ảnh. Rốt cuộc ngươi là con trai của ai thì hãy để mẫu thân công chúa của ngươi nói với ngươi đi."
Chu Vĩnh Hồng nói xong thản nhiên liếc mắt về phía Hứa Nhan Dung.
"Mẫu thân, người nói cho con biết đây rốt cục là chuyện gì? Cuối cùng thì con là con trai của ai? Mẫu thân người mau nói đi?" Lúc này Chu Lâm Hà cũng không hề ôm hy vọng gì về thân thế của mình nữa. Hắn hoàn toàn xong đời rồi. Nhưng cuối cùng có nói thế nào thì cũng phải cho hắn biết phụ thân của hắn là ai chứ?
"Vương gia? Người biết hết cả rồi?" Hứa Nhan Dung vốn cho rằng lúc làm chuyện đó bà đã hết sức bí mật, người ngoài vốn không thể nào biết được.
Chu Vĩnh Hồng cười nói: "Trong cái phủ này có việc gì có thể giấu nổi bản vương."
Hứa Nhan Dung nhắm mắt lại để đầu óc mình tỉnh táo hơn, sau đó lại hít một hơi thật sâu nói: "Hà ca nhi, ta nay cũng không thể giấu con nữa, con là con trai của Hà thị vệ."
Hà Kỳ, đội trưởng ám vệ của Hứa Nhan Dung. Có thể nói ông ta mới là nam nhân đầu tiên của Hứa Nhan Dung. Hai người lúc còn ở Thiều Cung vẫn thường xuyên lén lút gặp nhau. Nếu không phải vì sau này Hứa Nhan Dung thích Chu Vĩnh Hồng, thì bà ta đãthật sự đã nghĩ đến việc muốn gả cho Hà Kỳ.
"Tại sao? Sao ta lại có thể là con trai của Hà thúc?" Cho dù Chu Lâm Hà không tin nhưng việc Hà Kỳ là phụ thân của hắn có rất nhiều manh mối có thể tìm ra.
Người này đã từng âm thầm giúp đỡ hắn rất nhiều. Nhất là khi đối phó với Chu Lâm Khê. Nếu không với chỉ số thông minh của hắn căn bản không thể gây ra bất cứ tổn hại nào đến Chu Lâm Khê.
Hứa Nhan Dung cười khổ nói: "Con đúng là con trai của Hà thị vệ."
"Vậy con là con trai của ai?" Người lâu lắm không lên tiếng là Chu Lâm Giang lúc này lại xem mồm hỏi.
Hắn không ngờ rằng bản thân hắn lại có ngày hôm nay, bố trí nhiều năm chỉ vì muốn giết chết Vương Tự Bảo nay đều hóa thành hư ảo. Vốn tưởng rằng sau bao nhiêu việc hắn đã làm vì Định Quốc, Định Hoàng sẽ phái người đến cứu hắn, nào ngờ đâu hắn lại sớm trở thành một con cờ bị bỏ đi.
đây
Hiện nay đến cả thân phận là con trai của Chu Vĩnh Hồng hắn cũng không phải, vậy thì hắn còn muốn dựa vào đâu để giữ được mạng sống đây?
"Con là con của người đó." Hứa Nhan Dung không cam tâm tình nguyện nói.
Bà ta vốn cho rằng Chu Lâm Giang sẽ là con trai của Chu Vĩnh Hồng. Do vậy, mọi sự quan tâm đều dành cho Chu Lâm Giang. Nhưng bởi vì Hà Kỳ vẫn luôn âm thầm theo dõi, muốn bồi dưỡng Chu Lâm Hà, cho nên bà ta chỉ có thể biểu hiện ra là một người mẹ hiền với Chu Lâm Hà, muốn gì được nấy.
Trêи thực tế, điều bà ta nghĩ nhiều hơn đó chính là bồi dưỡng Chu Lâm Hà trở thành một tấm lá chắn cho Chu Lâm Giang, người bà ta thích nhất là đứa con trai mà bà ta vẫn cho rằng đó là giọt máu của mình và nam nhân mà mình yêu quý. Hiện giờ xem ra toàn bộ đều là hư ảo.
Chu Lâm Giang cười khổ gật đầu. Việc này thật đúng là loạn đủ đường.
"Được rồi, việc đã nói đến đây rồi, còn có điều gì muốn bản vương giải đáp thắc mắc nữa không?" Ngữ khí nói chuyện của Chu Vĩnh Hồng nhẹ nhàng khác thường.
Như vậy có thể xem như đã làm sáng tỏ nỗi buồn phiền trong lòng ông bao nhiêu năm qua. Cuối cùng ông cũng đã quang minh chính đại cho thê tử và con trai mình địa vị con cả và cũng là duy nhất.
"Vậy rốt cuộc chúng ta nhập gia phả nào?" Đến lúc này rồi mà Hứa Nhan Dung vẫn không hết hi vọng hỏi.
Lúc trước đúng là ba mẹ con bọn họ về Thiều Quốc Công phủ để vào gia phả. Vì để vào gia phả một cách thuận lợi, bà ta còn cho Lâm thị không ít lợi ích, cuối cùng Lâm thị mới gật đầu đồng ý.
Đương nhiên, sở dĩ Lâm thị đồng ý cho mẹ con Hứa Nhan Dung vào gia phả thực chất là vì để cho Chu Vĩnh Hồng phải cảm thấy nhục nhã. Nếu không sau này Chu Lâm Khê cũng không phải rơi vào vị trí khó xử chính không ra chính, thứ không ra thứ. Vì việc này mà Lâm thị cũng đã bỏ ra không ít công sức.
Nếu Hứa Nhan Dung đã hỏi thì Chu Vĩnh Hồng cũng thẳng thắn trả lời: "Các ngươi trêи thực tế vào gia phả sẽ là một nhánh thứ của Thiều Quốc Công phủ. Trong gia phả sẽ viết dưới tên của Chu Vĩnh Cát, cũng chính là vị huynh trưởng này của bản vương."
Đây cũng là lý do vì sao bao nhiêu năm nay Chu Vĩnh Hồng vẫn không tuyên bố là ông sớm đã cho làm con thừa tự dưới danh nghĩa của người khác.
Hứa Nhan Dung dở khóc dở cười: "Vương gia à! Vì ngày này mà ông đã hao tổn tâm huyết nhiều rồi!"
Ván cờ này đã bắt đầu đi từ hai mươi năm trước, người này phải ẩn nhẫn bao nhiêu mới có thể chờ đến bây giờ mới tiết lộ chân tướng sự việc.
Đáng thương thay! Bà ta vẫn luôn cười nhạo Phùng thị. Không ngờ rằng Phùng thị đã nhìn rõ tình thế, sớm rời đi.
Đến lúc này đây, Hứa Nhan Dung trở nên vô cùng thức thời: "Nói đi, hôm nay rốt cuộc ông muốn xử lý mẹ con chúng ta thế nào?"
"Chết." Chu Vĩnh Hồng hết sức tùy ý, nhẹ nhàng thốt ra một chữ.
Chu Lâm Giang không những thông đồng với Định Quốc, mà còn phái người ám sát Vương Tự Bảo. Nếu không phải vì ngày hôm nay, Chu Lâm Khê sớm đã dùng các loại hình phạt để chăm sóc Chu Lâm Giang rồi. Một con cờ vứt đi như Hứa Nhan Dung sớm đã tuyên bố với người ngoài là đang mắc bệnh hiểm nghèo, bất cứ lúc nào cũng có thể đi theo Thiều Văn đế.
Chu Lâm Hà từng nhiều lần phái người truy sát Chu Lâm Khê cũng khó tránh tội chết. Mấy hôm trước hai mẹ con hắn lại làm ra việc xấu kia, người này cũng không cần thiết phải sống thêm nữa.
Chu Vĩnh Hồng nhìn Ám Ảnh đang muốn nói lại thôi kia lên tiếng: "Cũng may ngươi còn một đứa tôn tử ngoan ngoãn. Bản vương cảm thấy Vọng Ca Nhi được Lưu thị dạy dỗ rất tốt."
Nghe Chu Vĩnh Hồng nhắc đến mình, Lưu thị vội vàng tiến lên quỳ lạy nói: "Khẩn cầu Nhϊế͙p͙ Chính vương có thể cho phép thần phụ hòa ly với Chu Lâm Giang, và dẫn theo Vọng ca nhi!"
Lúc này nàng cũng không biết mình nên tự xưng như thế nào. Cũng may, hiện giờ nàng đã được Vương Tự Bảo khâm định thành nữ quan của Chiêm Sự phủ, cho nên có thể tự xưng là thần phụ.
Lưu thị cảm thấy đầu của mình sắp phát nổ mất. Trong này sao lại có nhiều sự tình đến thế?
Lưu thị nói xong, nhìn về phía Vương Tự Bảo nãy giờ vẫn đang đóng vai người vô hình. Hiện nay Vương Tự Bảo đã trở thành chúa cứu thế của nàng, người duy nhất ở đây có thể giúp được nàng chỉ có Vương Tự Bảo.
Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen247