"Chính là... hừ, hừ, hừ, ngươi lừa lão tử."
Lần này thì không cần phải hỏi nữa, sự thực đã rõ ràng. Vậy thì đám bại hoại này giữ lại cũng không có ích gì.
Vương Tự Bảo nhìn về phía bóng tối cao giọng ra lệnh: "Phái mấy người đến đại điện bắt Vân Tích Nhu đến đây cho ta. Những người còn lại giết hết đám này cho ta, rõ chưa?"
"Rõ, chủ tử."
Cùng với câu này, một đám người mặc đồ đen lặng lẽ xuất hiện.
Đám người vây bắt Vương Tự Bảo thấy sự bất ổn lập tức tản ra khắp nơi định bỏ trốn.
Đội ám vệ được phái đến bảo vệ Vương Tự Bảo sao có thể tha cho đám người vừa muốn làm nhục Quận vương phi nhà bọn họ.
Dù sao cũng không cần phải giữ người để lấy khẩu cung, ám vệ của Vương Tự Bảo ra sát chiêu.
Vương Tự Bảo nhân cơ hội này dẫn mấy người Lương Thần, Mỹ Cảnh tìm một nơi ngược gió, tạm thời chờ đợi.
Tại thời điển đặc thù thế này, nàng không thể không dẫn theo ám vệ mà chỉ dẫn bốn người Lương Thần, Mỹ Cảnh đi đến Thiều Hoa Điện được. Ngộ nhỡ trêи đường lại gặp phải người hoặc việc gì khác, nàng dây phải người khác thì làm sao?
Cũng may người và sức mạnh chênh lệch quá lớn, không để nàng phải chờ lâu thì cảnh này đã kết thúc. Đồng thời người vừa phái đi cũng bắt được Vân Tích Nhu đến.
Vân Tích Nhu vốn định dẫn mấy người đi cùng ả đến bắt kẻ thông ɖâʍ. Không ngờ vừa mới ra khỏi cửa đã bị mấy người áo đen không giải thích gì liền bắt đến đây. Hơn nữa mấy người áo đen kia còn hung hãn nói với những người ả dẫn đi cùng: "Không muốn chết thì cút ngay."
Mấy người kia vừa nhìn thấy điệu bộ đó ai còn lo lắng đến Vân Tích Nhu, không để ý đến hình tượng ba chân bốn cẳng chạy về phía đại điện.
Điều này khiến Vân Tích Nhu sợ hãi, xem ra kế hoạch của mình có lẽ đã thất bại. Không được, ả phải nghĩ cách chạy trốn.
Người của Vương Tự Bảo sao để cho ả cơ hội đó, không nói không rằng trói ả kéo đến đây.
Vân Tích Nhu còn chưa đến gần, từ xa đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm trong không khí, điều này khiến ả không nhịn được nôn khan một trận.
Nhưng miệng bị bịt lại, những thứ nôn lên lại không thể không nuốt xuống, khiến ả ghê tởm đến tột cùng.
Khi Vân Tích Nhu bị giải đến, Vương Tự Bảo thong thả bước đến trước mặt Vân Tích Nhu, chỉ mấy người bị băm nhỏ kia nói: "Nhìn kỹ đi, những người kia đều là những người ngươi vừa phái đến muốn phá hoại sự trong sạch của ta. Ta chỉ không ngờ ngươi lại hào phóng như vậy.
Vân Tích Nhu vẫn luôn cúi đầu muốn trốn tránh. Người của Vương Tự Bảo cũng không nói không rằng kéo tóc của ả khiến ả đau đến mức không thể không ngẩng đầu trực tiếp nhìn thảm cảnh của những người đó.
Không xem thì thôi, xem xong dọa Vân Tích Nhu lắc đầu như điên, muốn giãy giụa thoát khỏi sự kiềm chế của hai người.
Vương Tự Bảo thản nhiên liếc nhìn ả nói: "Nếu ngươi đã dám làm đến mồng một thì cũng đừng trách ta làm đến rằm." Nói xong, Vương Tự Bảo ra lệnh: "Ném Vân Đại tiểu thư và những miếng thịt nát đó vào phòng bên cạnh, ta muốn xem xem Vân Đại tiểu thư có thể kiên trì được bao lâu."
"Rõ." Lập tức có người nhận lệnh thực thi.
Vân Tích Nhu nghe Vương Tự Bảo nói vậy ngất ngay tại chỗ.
Do thời gian cấp bách, Vương Tự Bảo còn phải đi đến Thiều Hoa Cung, vì vậy kêu gọi những người khác nhanh chóng cùng nàng rời đi.
Khi đến Thiều Hoa Cung, cửa chính ở đây đóng chặt. Nghĩ chắc Chu Vĩnh Hồng sợ ở đây xảy ra chuyện nên đã sắp đặt từ trước.
Vương Tự Bảo trao cho Thanh Thiên miếng noãn ngọc do Chu Lâm Khê trước đây tặng nàng làm tín vật định tình.
"Vào thông báo với Lục Quý phi một tiếng nói ta đến có việc quan trọng muốn thương lượng."
"Rõ."
Thanh Thiên nhảy lên, vèo một cái đã nhảy qua tường, tiến vào bên trong viện.
Khi Thanh Thiên vào trong Thiều Hoa Cung nhìn khắp nơi, người ở đây đều đã không thấy bóng dáng.
Thanh Thiên đi vào đại điện hành lễ nói: "Lục Quý phi, Thiều Quận vương phi đến thăm, có việc quan trọng muốn thương lượng với người. Trong tay ta là tín vật." Nói xong bày ra miếng ngọc bội noãn ngọc trong tay.
Không lâu sau, một ma ma có tuổi bước ra từ cửa bên đại điện.
"Mời cô nương mang qua đây để để lão nô kiểm tra."
"Ma ma, mời xem." Thanh Thiên biết rằng lão cung nữ này nhất định là tâm phúc của Lục Quý phi, do đó cực kỳ cung kính.
Đây cũng là vì cách nhìn của Lục Quý phi đối với chủ tử nhà mình, những người bên cạnh Vương Tự Bảo nhiều năm như bọn họ, há có thể không nhận ra ở đây nhất định có nguyên nhân không thể nói với người ngoài.
Vị ma ma kia tỉ mỉ nhìn một hồi, rồi để lại một câu: "Cô nương chờ một chút" tiếp đó quay người đi vào tẩm điện của Lục Quý phi. Sau đó đến phía đầu giường nhấn vào một cơ quan, sau đó đi vào.
Sau khi nhìn thấy Lục Quý phi, bà liền kϊƈɦ động đưa noãn ngọc cho Lục Quý phi xem: "Chủ tử người xem, là miếng noãn ngọc năm xưa người cho thiếu gia."
"Vậy người ngoài kia chắc chắn là Bảo Muội rồi." Lục Quý phi cẩn thận vuốt ve noãn ngọc, trong lòng cũng kϊƈɦ động.
Hiện giờ con dâu mình đã tìm đến đây, nghĩ tới chắc đã biết thân phận thật của bà.
Vì vậy lập tức ra lệnh: "Lan Hương, nhanh, cho mấy người bọn họ vào đây."
Ở bên ngoài đều là ám vệ mà Chu Vĩnh Hồng phái đến bảo vệ bà mai phục. Vương Tự Bảo không mù quáng xông vào là đúng, nếu không người trong nhà lại đánh nhau cũng không chừng.
"Rõ, lão nô đi làm ngay." Ma ma tên Lan Hương kia quay người đi ra.
Khi ra đến bên ngoài, bà làm mấy động tác ra hiệu, nói rằng những người này là người bên mình, đừng manh động rồi bước đến trước của chính, mở cửa được cài bằng những then gỗ to lớn nặng nề ra.
Nếu để một người tinh tường nhìn liền biết, khí lực của người có tên Lan Hương này cực mạnh. Thông thường cũng phải hai thái giám khó khăn lắm mới có thể nhấc nổi then cửa, vậy mà bà chỉ cần một tay là nhấc được lên.
"Két két" một tiếng, cửa chính được mở ra.
Lan Hương vội vàng bước tới hành lễ với Vương Tự Bảo nói: "Lão nô Lan Hương chào tiểu chủ tử."
Vương Tự Bảo vội vàng bước tới đỡ nói: "Người là người bên cạnh bà bà lâu năm, chính là trưởng bối của ta, đừng đa lễ."
"Tiểu chủ tử, người đây là?" Lúc Lan Hương nói câu này, đôi mắt đỏ ửng, nháy mắt liền chứa đầy nước mắt.
Tiếng xưng hô "bà bà" này rõ ràng là chủ tử của bà tâm tâm niệm niệm muốn nghe thấy hơn một năm nay.
Vương Tự Bảo gật đầu nói: "Chính là ý mà người đang nghĩ. Chúng ta cần có việc gấp cần làm, nhanh dẫn ta vào gặp bà bà, nếu không thật sự sẽ không kịp mất."
"Được, được. Lão nô dẫn người đi." Lan Hương vội vã cuống cuồng gật đầu rồi dẫn đoàn người Vương Tự Bảo đến tẩm cung của Lục Quý phi trong Thiều Hoa điện.
Lúc này Lục Quý phi cũng đã chờ ở trong tẩm điện của mình. Bà nhìn thấy Vương Tự Bảo thì hơi kϊƈɦ động hỏi: "Bảo Muội, ta có thể gọi con như vậy không?"
Ngoại hình của Vương Tự Bảo giống hệt với bức tranh mà Chu Vĩnh Hồng cho bà. Lại nhìn cách ăn mặc của nàng thì càng dễ nhận ra con dâu của mình.
Vương Tự Bảo cười bước tới gần Lục Quý phi, cực kỳ tự nhiên kéo cánh tay của Lục Quý phi nói: "Bà bà, người đương nhiên có thể gọi như vậy."
Lục Quý phi yêu thương vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Vương Tự Bảo đang đặt trêи cánh tay mình, đồng thời vui mừng đến rơi nước mắt nói: "Tốt, tốt, con dâu ngoan của ta."
Cho dù ở trong tẩm cung của mình thì Lục Quý phi vẫn đeo khăn che mặt. Vương Tự Bảo đoán nhất định là vì vấn đề ở trêи mặt nên mới như vậy. Cho nên không hề có ý muốn bà tháo khăn che mặt để nhìn rõ diện mạo của bà.
Hiện tại thời gian cấp bách, cũng không có thời gian để mẹ chồng nàng dâu ở đây tán gẫu. Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen247.com
Vương Tự Bảo vội vàng nói: "Bà bà, chúng ta không thể đi ra bằng đường mật đạo. Hứa Chấn Vũ đang dẫn người qua mật đạo vào đây, để đề phòng chúng ta bị bọn chúng chặn đường, bây giờ chúng ta phải rời khỏi đây ngay.
"Vậy chúng ta phải trốn đi đâu?" Từ khi Lục Quý phi tiến cung đến nay chưa từng rời khỏi Thiều Hoa Cung, bà không hề quen thuộc Thiều Cung.
"Đi, chúng ta đến lãnh cung." Trước khi tới đây, Vương Tự Bảo đã xem xét kỹ lưỡng bản đồ của Thiều Cung một lần, đồng thời nhớ kỹ trong đầu.
"Được. Nhưng mà Bảo Muội à, mấy đồ kia của ta phải làm sao?" Những đồ vật bà giữ lại bây giờ đều là những món quà do Chu Vĩnh Hồng tặng. Không có vật nào cam lòng bỏ được.
Miệng Vương Tự Bảo nhếch lên. Mẹ chồng mình đúng là đơn thuần, chẳng trách bị cha chồng mình lừa nhiều năm như vậy.
Đã đến lúc nào rồi, bảo toàn tính mạng quan trọng hơn hay là đồ đạc quan trọng hơn?
Nếu mẹ chồng nàng đã đưa ra yêu cầu này, nàng - người đại diện của những chiếc áo bông ấm áp cho người già và trung tuổi, há có thể ngồi yên không để ý.
Thế là nàng ra lệnh: "Lương Thần, ngươi tìm vài người ra ngoài kiếm chỗ nào dễ đào rồi đào mấy cái hố sâu. Sau đó chôn tất cả những thứ này xuống. Cuối cùng phá hủy toàn bộ các cơ quan ở đây, rồi đốt hết chỗ này."
"Rõ." Thời gian cấp bách, sau khi nhận lệnh Lương Thần lập tức đi xử lý.
"Này, Bảo muội, không cần toàn bộ đồ ở đây đâu, chỉ cần mấy cái rương kia là được." Rồi Lục Quý phi chỉ về phía năm sáu cái rương lớn được xếp ở góc tường.
Những thứ ở đó mới là bảo bối của bà.
Vương Tự Bảo gật đầu nói: "Bà bà yên tâm, những đồ vật trong mấy cái rương đó đều sẽ được bảo quản tốt." Vương Tự Bảo còn chưa nói đến những thứ khác.
Ở đây có thứ nào không đáng tiền? Tuy rằng đều là những thứ bình thường Thiều Văn đế ban tặng, nhưng cũng không thể lụi bại nói không cần là không cần như vậy.
Vừa nghĩ đến những đồ vật đáng tiền này vì mình mà bị thiêu đốt sạch, Vương Tự Bảo lúc nãy vừa thầm trách mẹ chồng mình giờ cũng cảm thấy đau lòng. Dù sao những thứ nàng nhìn thấy đều là của nàng, nếu có thể giữ thì toàn bộ đều phải giữ.
Những việc này không cần Vương Tự Bảo phải bận tâm, đối với những việc Lương Thần xử lý nàng cực kỳ yên tâm. Việc nàng bây giờ cần làm là đưa người mẹ chồng đơn thuần của mình nhanh chóng chạy thoát thân.
Sau đó, một đoàn người nương theo ánh trăng vội vã đi về phía lãnh cung.
Khi đến trước của lãnh cung đổ nát, Vương Tự Bảo vẫn cực kỳ cẩn thận cho người vào thăm dò trước rồi mới đi vào.
Lúc này, bên ngoài đã truyền đến tiếng chém giết rung trời.
Lục Quý phi sợ hãi đến gần Vương Tự Bảo.
"Bà bà đừng sợ, chúng ta như thế này là an toàn rồi." Vương Tự Bảo an ủi bà.
"Vậy Khê Nhi và phụ thân nó làm sao bây giờ?"
Lục Quý phi nói xong còn không ngừng quay đầu nhìn, giống như có thể nhìn thấy ở đấy có người mà bà đang chờ đợi vậy.
Bạn đang đọc truyện tại thich.truyen.247