Bức tranh Vương Tự Bảo vẽ cho ông dễ hơn nhiều so với cái này. Cái kiểu dựa trêи trí tưởng tượng để tưởng tượng hình dáng một người chưa từng gặp nghĩ cũng thấy khó hoàn thành. Nhưng Vương Tự Bảo đúng là dựa vào trí tưởng tượng của mình và miêu tả của Chu Vĩnh Hồng để vẽ ra từng chút một.
Sau khi được ghi nhận, Vương Tự Bảo vẽ nhanh hơn nhiều, thẳng đến bước tô màu cuối cùng.
Cuối cùng, bức chân dung Thiều Văn đế ít nhất cũng phải trẻ hơn hiện tại mười tuổi được Vương Tự Bảo hoàn thành.
Chờ sau khi bức tranh hơi khô, vị nội thị sửng sốt đưa bức tranh đến trước mặt Thiều Văn đế.
Mắt Thiều Văn đế đã mờ, cần phải điều chỉnh cự ly giữa ông với bức tranh nhiều lần mới có thể xem rõ.
Sau khi nhìn thấy bức tranh vẽ bản thân mình vừa trẻ vừa khỏe mạnh, Thiều Văn đế suýt rơi nước mắt.
Ông gật nhẹ đầu nói: "Đẹp, đẹp, đẹp. Tâm nguyện của trẫm đã được hoàn thành rồi."
Mọi người có mặt đều muốn xem bức tranh thần kỳ này. Nhưng Thiều Văn đế hiển nhiên không có ý muốn chia sẻ với mọi người. Chỉ duy có Vân phi ngồi bên cạnh nhìn thấy vẫn luôn âm thầm nghĩ cách.
Nếu tương lai Vương Tự Bảo rơi vào tay bà, bà nhất định phải bảo Vương Tự Bảo vẽ cho mình một bức chân dung lúc bà còn trẻ.
Sau đó, Thiều Văn đế do vấn đề sức khỏe đã sớm rời khỏi yến tiệc, để Chu Vĩnh Hồng tiếp tục giúp ông chủ trì đại cục.
Nhị hoàng tử không dám tin khi nhìn Thiều Văn đế rời đi.
Vậy việc hôm nay trước mặt mọi người sẽ tuyên bố phế truất Hứa Chấn Vũ và lập hắn lên làm hoàng tử đã bàn trước đó thì sao?
Phụ hoàng của hắn rời đi sớm như vậy là có ý gì?
Vân phi ngượng ngùng nhìn Nhị hoàng tử.
Rõ ràng bà đã nghe Chu Vĩnh Hồng và Ngô nội thị bàn bạc riêng với nhau ngày mai sẽ phế Thái tử và lập Thái tử mới nên mới truyền tin cho Nhị hoàng tử Hứa Chấn Viêm. Bây giờ làm như vậy khiến bà cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Cung yến ở đây cũng giống với bên Đại Ung, tức là vừa ăn vừa có tiểu thư các nhà đến giữa đại điện biểu diễn tài nghệ.
Tuy rằng Tiểu Thiểm không đưa ra cảnh báo nhưng Vương Tự Bảo và Chu Lâm Khê cũng hầu như không ăn được gì. Hai người chỉ luôn luôn thì thầm mấy câu, thỉnh thoảng có người đến báo những động thái bên ngoài.
Trong khi Vương Tự Bảo nhàm chán nhìn tiểu thư của một nhà đang đánh đàn ở trêи đại điện thì có một cung nữ bưng một bát canh đi tới.
Vương Tự Bảo vuốt ve Tiểu Thiểm trong lòng trước.
Tiểu Thiểm rất hưởng thụ chít chít hai tiếng, không hề dựng lông chứng tỏ trong canh này không có độc.
Nhưng lập tức khi không có chướng ngại vật nào, trêи sàn cũng không hề có vật cản hoặc nước, vị cung nữ kia bỗng dưng trượt chân.
Vương Tự Bảo quyết đoán lùi về phía sau.
Cuối cùng vị cung nữ kia đã hắt thẳng bát canh về vị trí ban nãy Vương Tự Bảo ngồi.
Chu Lâm Khê vừa thấy cảnh tượng này, lập tức lạnh lùng ra lệnh: "Người đâu, bắt người này lại cho ta."
"Rõ." Quyển Thư lập tức nhận lệnh bước tới.
"Thiều Quận vương tha mạng, nô tì không cố ý." Vị cung nữ kia sợ hãi lập tức dập đầu nhận tội.
Quyển Thư không nói gì chặt đứt một cánh tay của cung nữ kia. Cung nữ kia thét lên một tiếng kêu thảm thiết.
Đại điện bỗng chốc trở nên im ắng không một tiếng động, tất cả đều nhìn về hướng này.
Chu Lâm Khê liếc nhìn nước canh nóng hổi đổ trêи bàn, nhìn về phía Vân phi đang ngồi nói: "Mong Vân phi nương nương giải thích chuyện này. Nước canh nóng hổi thế này sao lại được cho phép bưng lên bàn rượu?"
Bị người ta chỉ trích ngay trước mặt, sắc mặt của Vân phi trở nên rất khó coi. Bà nhìn về phía Vân Tích Nhu cháu mình, thấy Vân Tích Nhu cúi đầu, không nhìn ra biểu cảm gì. Điều này càng khiến Vân phi tức giận.
Lần yến tiệc này, Vân Tích Nhu chủ động đứng ra nói muốn giúp đỡ bà. Bà còn tưởng đứa cháu này của mình hiểu chuyện. Không ngờ cái đứa không có tiền đồ này, đã đến lúc nào rồi còn làm ra những việc mất mặt thế này.
Vân Phi chỉ còn cách chủ động nhận lỗi: "Mong Thiều Quận vương bớt giận, là do bản cung sắp xếp không chu toàn mới thiếu chút nữa khiến Thiều Quận vương phi bị thương. Bản cung xin lỗi hai vị. Ngoài ra, có thể giao cung nữ này cho bản cung, để bản cung đưa đi thẩm vấn được không?"
Chu Lâm Khê lạnh lùng nói: "Người như vậy giữ lại có ích gì?"
"Thiều Quận vương tha mạng! Đều do Vân tiểu thư sai nô tài làm như vậy. Đệ đệ của nô tài bị Vân tiểu thư bắt giữ, là ả ta uy hϊế͙p͙ nô tài làm như vậy, mong Thiều Quận vương tha mạng." Vị cung nữ đó bị dọa đến mức khai ra Vân Tích Nhu.
Vân Tích Nhu bị chỉ đích danh lập tức đứng dậy thanh minh cho mình: "Ngươi đừng ngậm máu phun người, việc này liên quan gì đến bản tiểu thư? Ta đâu biết ngươi là ai?"
"Là người, là người cho nô tỳ cái này." Nô tì đó lập tức nhìn về phía cổ tay của cánh tay đã bị chặt đứt.
Ở đó có vòng tay ngọc bích mà Vân Tích Nhu cho nàng.
Trước mặt nhiều người như thế này nếu việc này thật sự bị phanh phui, thể diện của Vân phủ nhà bà sẽ bị mất sạch, Vân phi không thể không ngắt lời cung nữ, lạnh lùng nói: "Ngươi đừng nói bậy bạ ở đây, cái vòng tay đó rõ ràng mấy ngày trước bản cung bị mất, không ngờ bị ngươi trộm." Nói xong, bà quay về phía mấy tâm phúc đằng sau nói: "Bắt kẻ trộm vòng tay của bản cung này lại, xử đại hình".
"Rõ." Lập tức hai thái giám ở phía sau người Vân phi bước tới muốn đưa người từ trong tay của Quyển Thư đi.
Người cũng đã khai ra rồi, bọn họ giữ lại cũng không có tác dụng gì, còn lãng phí người đi giải quyết. Đơn giản là giao người này cho Vân phi đi, dù sao người này ở trong tay Vân phi cũng không sống nổi. Vì vậy Vương Tự Bảo bước lên kéo tay Chu Lâm Khê nói: "Đưa người cho bọn họ đi. Tránh lãng phí người của chúng ta."
Chu Lâm Khê hiểu ý, rồi hướng về phía Quyển Thư ra hiệu thả người.
Chuyện này xem như dừng ở đây.
Sau đó có người thu dọn chỗ ngồi sạch sẽ, rồi lại thay bàn rượu mới. Vương Tự Bảo và Chu Lâm Khê ngồi xuống.
Phía Chu Vĩnh Hồng thì kêu gọi mọi người tiếp tục ăn uống, ai nên biểu diễn thì tiếp tục biểu diễn.
Khi cung yến tiến hành được một nửa, Quyển Kỳ lặng lẽ đi vào đại điện báo với Chu Lâm Khê: "Chủ tử, Thái tử chạy trốn từ mật đạo của chúng ta. Hiện nay hắn đang tập kết binh mã tiến vào hoàng cung từ mật đạo."
"Sao ngươi lại xác định là từ mật đạo?" Sau khi nghe tin, Chu Lâm Khê chấn động.
Hắn và phụ vương vốn dự định để Vương Tự Bảo và Lục Quý phi theo mật đạo đi ra, hơn nữa người của bọn họ cũng đã ở mật đạo chuẩn bị tiếp ứng cho các nàng.
Quyển Kỳ cúi đầu nói: "Người của ta ở khu vực gần mật đạo đã bị người của bọn chúng xử lý sạch rồi. Mật đạo đó tuyệt đối không thể để Quý phi nương nương và Quận vương phi dùng nữa."
Vẻ mặt Chu Lâm Khê trở nên đặc biệt nghiêm túc. Cứ như vậy, kế hoạch tốt của hắn đều bị xáo trộn. Nhưng bất kể như thế nào thì việc bảo vệ Bảo Muội và Lục Quý phi, còn có Tam hoàng tử đều quan trọng. Nhưng quan trọng nhất vẫn là bảo vệ sự an toàn của Vương Tự Bảo.
Chu Lâm Khê nghĩ đến đây, gần như dán vào sát tai Vương Tự Bảo nói: "Kế hoạch của chúng ta e rằng sẽ phải thay đổi. Lát nữa bọn Thái tử sẽ đi theo đường mật đạo vào mưu phản. Chúng ta vốn định sắp xếp để nàng và Lục Quý phi rời khỏi theo đường mật đạo, hiện giờ xem ra không được rồi. Lát nữa nàng đi tìm Lục Quý phi, rồi dẫn bà ấy đến lãnh cung. Ở đó có chỗ ẩn nấp mà ta đã từng nói với nàng, nàng và Lưu Quý phi trốn ở đó trước. Nhớ kỹ bất kể bên ngoài xảy ra chuyện gì đều không được đi ra. Nàng ngoan ngoãn ở đó chờ ta đến đón."
Vương Tự Bảo gật đầu trả lời: "Được, chàng và công công nhất định phải chú ý an toàn. Ta và bà bà sẽ chờ hai người."
Chu Lâm Khê gật đầu thật mạnh nói: "Được. Nàng và mẫu thân nhất định phải chờ ta và phụ thân, bốn người chúng ta đã đến lúc nên đoàn tụ rồi."
Vốn tưởng rằng tiếng mẫu thân này rất khó để nói ra, không ngờ lại thuận miệng như vậy.
Vương Tự Bảo mượn cớ phải ra ngoài đi vệ sinh, dẫn theo Lương Thần và Mỹ Cảnh rời khỏi đại điện. Lúc mới bắt đầu, còn hỏi cung nữ đến đâu để đi vệ sinh như thật vậy.
Bạn đang đọc truyện tại đây
Cung nữ kia còn rất nhiệt tình dẫn đường.
Khi sắp đến nơi, Lương Thần cho cung nữ đó một thỏi bạc rồi bảo cung nữ đó tự rời đi.
Cung nữ kia thấy Vương Tự Bảo ban thưởng rất hậu hĩnh, cảm tạ rối rít.
Sau khi cung nữ đi rồi, mấy người Vương Tự Bảo nhanh chóng đi về hướng Thiều Hoa Cung vắng vẻ.
Không ngờ rằng ở giữa đường lại bị mấy chục người ăn mặc thành thị vệ hoàng gia bao vây.
"Các ngươi là ai?" Lương Thần che chở Vương Tự Bảo ở sau thân mình, cảnh giác hỏi.
Một người từ đám người đó bước ra.
Kẻ thô tục này nhìn Vương Tự Bảo nói: "Chúng ta là ai, các ngươi không cần biết. Nhưng chỉ lát nữa thôi, mấy người các ngươi sẽ trở thành nữ nhân của bọn ta."
Người kia sau khi tiến lên phía trước mấy bước nương theo ánh trăng nhìn Vương Tự Bảo một vòng, nói: "Thiều Quận vương phi phải không? Ồ! Đúng là một đại mỹ nhân hiếm gặp! Chẳng trách khiến Thiều Quận vương mê như điếu đổ. Bất kể là ai lấy được một mỹ nhân như thế này chắc cũng sẽ như vậy cả thôi. Nhưng đáng tiếc...". Người kia dừng lại một chút rồi nói: "Đáng tiếc nếu như là một nữ nhân đã qua tay nhiều nam nhân thì không biết Thiều Quận vương còn cần hay không?"
Nói xong hắn còn thô bỉ cười, đám người đi theo hắn cũng phối hợp cười theo.
Vương Tự Bảo lần đầu tiên chứng kiến cảnh cả một đám người cười lớn để phá hủy danh tiết của một nữ nhân.
Thông thường không phải là bỏ thuốc, sau đó đến bắt kẻ thông ɖâʍ sao? Giống như ban nãy cố ý gọi người hắt nước canh lên người nàng. Nếu như không phải là nóng hầm hập thì thật sự càng hoàn mỹ hơn.
Không ngờ người này ngoài muốn hủy sự thanh bạch của nàng ra, còn muốn hủy dung mạo của nàng.
Nghĩ đến đây, tay Vương Tự Bảo âm thầm nắm thành nắm đấm.
Nếu như nàng không hề chuẩn bị gì thì đúng thật khó thoát. Dù sao hiện giờ bên cạnh nàng chỉ có bốn nha hoàn đi cùng, mà đối phương lại có đến mấy chục người.
Chỉ là đáng tiếc rằng người bọn chúng muốn đối phó là nàng.
Nét mặt Vương Tự Bảo lạnh như sương, nhìn về người đó lạnh lùng nói: "Là ai hào phóng phái nhiều người các ngươi như vậy đến hủy hoại danh tiết của ta?"
Người kia cười nham hiểm nói: "Tiểu mỹ nhân, ngươi tưởng chúng ta đều là đồ ngốc sao? Ngươi hỏi thì bọn ta sẽ nói sao? Nếu như lát nữa ngươi hầu hạ tốt mấy gia ta, có thể các gia sẽ nói cho ngươi biết."
Vương Tự Bảo đột nhiên cười nói: "Vân Tích Nhu cho các ngươi cái gì mà khiến các ngươi bí quá hóa liều như vậy?"
Bạn đang đọc truyện tại đây