Ngày hôm sau Chu Lâm Khê thức dậy rất sớm, nhân lúc Vương Tự Bảo đang ngủ say đi tới Nhϊế͙p͙ Chính Vương phủ một chuyến.
Sau khi gặp phụ thân mình, hắn mới biết hôm qua ở Nhϊế͙p͙ Chính Vương phủ đã có một màn đặc sắc như vậy.
"Tạm thời cần đè việc này xuống trước, đến khi đại cục đã định sẽ tính sau." Chu Vĩnh Hồng dặn dò ngắn gọn ý kiến của ông về cách xử lý việc này.
"Con mặc kệ, đây là chuyện nhà của người. Ai bảo năm đó người làm sự việc trở nên phức tạp như vậy."
Nhìn vẻ mặt vui sướиɠ khi người khác gặp họa của Chu Lâm Khê, Chu Vĩnh Hồng thật sự muốn đánh đứa con trai này một trận.
Đã đến lúc nào rồi mà nó còn ở bên cạnh xem trò vui.
"Ta thân là con thϊế͙p͙ thất của Quốc Công phủ, không hề có căn cơ. Vì ngày hôm nay, vì mẫu thân của con, cũng là vì đứa con bất hiếu như con, năm đó ta chỉ có thể làm như vậy." Chu Vĩnh Hồng đã vì ngày hôm nay mà đã hy sinh quá nhiều.
"Được rồi, nhi tử biết rồi. Nhưng người xem, phía Định Hoàng phải xử lý thế nào?" Vừa nghĩ đến Nam Phong Chính Dương lại phái người đến nhúng tay vào, Chu Lâm Khê hận không thể lập tức đi đánh Định Quốc thay Vương Tự Bảo báo thù.
"Hiện nay phía Định Hoàng cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước. Bây giờ chúng ta cần phải xử lý êm xuôi chuyện trước mắt, hơn nữa còn phải tốc chiến tốc thắng. Nếu không sẽ chịu tổn hại như Đại Ung." Chu Vĩnh Hồng cũng muốn đánh Định Quốc, nhưng thực lực của họ đặt ở đây, hiện giờ không thể lay động đến Định Quốc.
Trước mắt chúng ta chỉ có thể thử thực hiện kế sách đơn giản nhất là mỹ nhân kế xem sao.
Bởi vậy, Chu Lâm Khê ra lệnh cho Lưu Hương Các huấn luyện rất nhiều nữ tử trẻ trung, xinh đẹp. Những nử tử này trong tương lai sẽ tiến vào hoàng cung Định Quốc theo nhiều con đường khác nhau.
Theo lời của Vương Tự Bảo thì nhất định sẽ có một người hợp ý Định Hoàng.
Hơn nữa những nữ tử này đều là những người đã bị động tay động chân qua. Chỉ cần Định Hoàng dính líu đến một trong số họ, tương lai đối phó với Định Hoàng không cần đánh vẫn thắng.
Chiêu này có thành công hay không vẫn chưa biết, nhưng nhất định phải thử xem.
Cánh tay của Vương Tự Bảo vẫn chưa khỏi hoàn toàn thì ngày mừng thọ của Thiều Văn đế đã tới.
Ngày này, Vương Tự Bảo để Lương Thần và Mỹ Cảnh trang điểm cho mình thật xinh đẹp. Thậm chí phải ra sức hơn cả lúc đại hôn của nàng. Khiến mình trở nên xinh đẹp, đè bẹp được hoa thơm cỏ lạ, khiến mọi người có mặt ở đó không thể nào so sánh với nàng.
Mà Chu Lâm Khê lại cảm thấy Vương Tự Bảo làm như vậy thật uổng công vô ích. Cho dù nàng không cần trang điểm cũng có thể xinh đẹp, đè bẹp được hoa thơm cỏ lạ. Nàng trang điểm xinh đẹp như vậy chẳng phải là hời cho các nam tử có mặt ở đó hay sao.
Bởi vậy, Chu Lâm Khê cảm thấy chua chua.
Vương Tự Bảo lại cảm thấy như vậy rất tốt, ít nhất cũng khiến Chu Lâm Khê có ý thức về nguy cơ.
Hừ! Đừng tưởng nàng không biết, hôm nay có rất nhiều nữ tử ái mộ phu quân nhà mình ở yến tiệc. Đã từng có rất nhiều người dùng đủ mọi biện pháp muốn trở thành thê, thϊế͙p͙ của hắn. Hiện nay người có ý với hắn cũng không ít.
Trong đó phải kể đến cháu gái của Vân phi, người hiện nay đang phụ trách cai quản hậu cung, tên là Vân Tích Nhu. Nghe nói người kia từng khóc lóc la hét muốn gả cho Chu Lâm Khê, còn muốn Thiều Văn đế giúp nàng ban hôn.
Bởi vậy, Vương Tự Bảo cảm thấy lần này đến Thiều Cung này bản thân sẽ chứng kiến nhiều chuyện vui, kịch hay kéo dài.
Khi đến trước cổng cung Thiều Cung, Vương Tự Bảo được Chu Lâm Khê dìu xuống xe ngựa, nhất thời thu hút ánh mắt của rất nhiều người.
Hôm nay Vương Tự Bảo mặc một chiếc áo khoác ngắn màu xanh nước biển được khảm nạm bằng viền lông tơ, bên dưới là váy dài xếp ly cùng màu. Mép váy cũng được thêm viền lông tơ trắng tương tự.
Người Thiều Kinh vẫn chưa nhìn thấy nhưng người Ung Đô đều biết Vương Tự Bảo có thói quen vừa vào Đông toàn bộ quần áo của nàng đều phải đính thêm đủ kiểu lông khác nhau.
Như vậy mới khiến quần áo và váy đẹp và hoạt bát hơn.
Tuy rằng người ở Ung Đô đều bắt chước theo, nhưng Vương Tự Bảo luôn chú ý đến chuyện thay đổi kiểu dáng y phục và váy vóc.
Tựa như bộ đồ nàng mặc lần này, có kết hợp phong cách dân quốc, nhìn kỹ lại thấy là kiểu dáng của một triều đại, nhưng lại cảm giác rất đặc biệt.
Nhất là khi đến mùa Đông, Thiều Kinh sẽ cực kỳ lạnh. Mọi người đều thích mặc quần áo và trang sức sẫm màu.
Trang phục màu xanh nước biển của Vương Tự Bảo khiến mùa Đông lạnh lẽo tăng thêm phần tươi sáng xinh đẹp hiếm có.
Xuống xe ngựa, Chu Lâm Khê tiện tay khoác một chiếc áo choàng lông cáo bạc có mũ lên người Vương Tự Bảo. Tiểu Thiểm rất tự nhiên ủ mình trong ống tay áo của Vương Tự Bảo làm bếp lò nhỏ.
Cái bếp lò có nhiệt độ ổn định này, Vương Tự Bảo dùng rất tiện tay.
Hôm nay Chu Lâm Khê mặc trường bào màu xanh nước biển được khảm lông tơ màu trắng tương tự Vương Tự Bảo, bên ngoài khoác áo choàng lông cáo bạc. Tóc búi một nửa, một nửa phía dưới để rối tự nhiên xõa hai vai và lưng. Phần tóc trêи được cố định bằng cây trâm Liên lí chi. Bộ trang phục này làm nổi bật thêm vẻ phong trần tuấn lãng của hắn.
Trêи tóc mây của Vương Tự Bảo cũng cài trâm Liên lí chi. Ngoài ra, viên trân châu to bằng móng tay được điểm xuyết những sợi lô tơ nhỏ li ti màu xanh trêи chiếc trâm cài tóc làm điểm nhấn, khiến nàng trở nên cực kỳ xinh đẹp.
Hiện giờ ngoại trừ chưng diện cho mình Vương Tự Bảo còn thích chưng diện cho Chu Lâm Khê.
Người đàn ông này ăn mặc đẹp đẽ, nàng nhìn cũng bổ mắt.
Truyen DKM.com
Còn về người ngoài? Hừ! Cho bọn họ ngưỡng mộ ghen tị đi.
Do trời lạnh, không phù hợp để nắm tay nhưng hai người vẫn theo thói quen dính lấy nhau.
Lần này Chu Lâm Khê chọn đứng bên phải Vương Tự Bảo, nhẹ nhàng nắm trọn eo của Vương Tự Bảo, ra sức tránh né cánh tay trái bị thương của nàng. Tay trái của nàng vẫn còn đang đắp thuốc, quấn băng trắng.
Từ xa, hai người bước cùng một nhịp trêи con đường được lát gạch màu xanh phủ thêm một ít tuyết, trông giống như đang đi dạo trong sân vắng vậy.
Chu Lâm Khê vừa đi vừa cẩn thận dặn dò Vương Tự Bảo: "Hôm nay làm không tốt thì trời đất sẽ có thay đổi. Một khi xảy ra chuyện, trước tiên nàng phải chạy đến chỗ Lục Quý phi. Ở đó có mật đạo có thể chạy trốn ra ngoài. Nhưng nàng nhất định phải nhớ kỹ, ngoại trừ việc bảo vệ bà ấy, nàng còn phải chú ý không được để bản thân bị thương nữa, biết chưa?"
Vương Tự Bảo cười gật đầu trả lời: "Biết rồi, chàng đã dặn dò mấy lần rồi. Chàng cũng phải nhớ kỹ, chàng và công công phải cố gắng đứng ra phía sau chỉ huy, đừng có lúc nào cũng xông ra phía trước. Nếu chàng mà bị thương ta sẽ đau lòng."
"Nếu như có thể ta thật sự không muốn để nàng bị cuốn vào việc này. Đây đáng ra là việc của nam nhân mới đúng." Chu Lâm Khê nói hơi bất đắc dĩ.
"Như vậy cũng tốt, nếu như ta ở nhà càng lo cho chàng hơn. Mặt khác chỉ sợ chàng cũng sẽ phân tâm. Chúng ta cùng nhau đối mặt như này cũng rất tốt. Hơn nữa, một khi sự việc xảy ra, ta chắc chắn sẽ chạy ra xa, ta không muốn giết người nữa đâu." Vương Tự Bảo nghĩ lại vẫn còn thấy rùng mình.
Trận chém giết mấy ngày trước hại nàng mấy ngày nay nếu không có người ở cùng thì không dám nhắm mắt.
Mỗi khi nhắm mắt lại nàng sẽ nhìn thấy những hộ vệ kia, từng người, từng người một vì bảo vệ nàng mà chết, khiến nàng cảm thấy vô cùng áy náy và tự trách.
Đã nói là muốn dẫn dắt mọi người trở nên nổi bật xuất chúng, cho vợ con họ được hưởng đặc quyền. Không ngờ bọn họ chưa chờ được đến ngày đó đã sớm ra đi.
Cuối cùng, Vương Tự Bảo sai Thanh Thiên thống kê tên tuổi của nhóm người đã chết, nàng muốn biết tên tuổi thật sự của bọn họ, đặc biệt là các ám vệ, bọn họ đều dùng biệt hiệu. Những người thật sự không thống kê được tên nàng mới sử dụng biệt hiệu.
Nàng sai người tìm một nghĩa địa cực lớn rồi an táng bọn họ cùng một chỗ. Lập mấy bia mộ lớn, khắc tên của từng người lên trêи đó, cùng Chu Lâm Khê tiễn đưa bọn họ đoạn đường cuối cùng.
Hành động này đã khiến tất cả những hộ vệ còn lại của nàng đều cảm động.
Đối với những người ngày hôm đó trung thành bảo vệ nàng, nàng cũng ban thưởng cho bọn họ rất hậu hĩnh. Vương Tự Bảo thấy rằng đó là những điều mà bọn họ đáng có được. Chu Lâm Khê càng cảm thấy xứng đáng, so với tính mạng của Vương Tự Bảo thì những tiền tài đó căn bản không đáng giá một đồng.
Vì thế Chu Lâm Khê lại gọi Quyển Cầm huấn luyện thêm hàng loạt minh vệ và ám vệ. Hắn quyết định gia tăng gấp đôi thuộc hạ bình thường cấp cho Vương Tự Bảo. Đồng thời, hắn còn sai Quyển Cầm huấn luyện nhiều nữ ám vệ. Như vậy lúc Vương Tự Bảo dùng sẽ thuận tiện hơn.
Có thể nói rằng tương lai đến cả người quét dọn bên cạnh Vương Tự Bảo võ công cũng không kém.
Khi hai người bước vào Ung Khánh Điện, nội thị hô lớn: "Thiều Quận vương, Thiều Quận vương phi đến."
Theo tiếng hô, mọi người có mặt liền nhìn thấy Vương Tự Bảo và Vương Lâm Khê nắm tay nhau bước vào.
Hình ảnh này thật sự quá đẹp, nhiều người xem đến ngây người.
Trời ơi! Đây là Trấn Công chúa đến từ Đại Ung sao?
Hôm nay ngoại trừ quần áo, trang sức đặc sắc ra, thì khuôn mặt nàng cũng được trang điểm rất kỹ càng.
Tuy trang điểm nhưng lại khiến người khác không nhìn ra là hiệu quả mà Vương Tự Bảo muốn đạt được.
Để không tổn hại đến làn da, son phấn Vương Tự Bảo dùng hiện nay đều là dựa trêи những phương thuốc cổ truyền mà Lữ Duyên dạy nàng, sau đó sai Lương Thần và Mỹ Cảnh làm ra.
Nói khoa trương một chút thì ăn những so phấn này vào bụng cũng bảo đảm sức khỏe không bị ảnh hưởng.
Dung nhan tinh xảo của Vương Tự Bảo sau khi trang điểm, càng khiến người khác cảm thấy nàng vừa có nét thanh thuần của thiếu nữ, vừa có nét quyến rũ động lòng người của một nữ nhân vừa mới trưởng thành. Đặc biệt là ánh mắt cực kỳ lanh lợi, càng khiến người ta cảm thấy được sự kiều mị không nói nên lời. Vừa nhìn là biết đây chính là dáng vẻ nữ nhân được nam nhân sủng ái, chiều chuộng mà thành.
Thấy nhiều nam nhân nhìn chằm chằm vào Vương Tự Bảo như vậy, Chu Lâm Khê giống như uống một vò giấm lâu ngày, không biết chua đến mức nào.
Vương Tự Bảo tinh nghịch nhìn về phía Chu Lâm Khê, tự luyến nói: "Chàng nên cảm thấy hạnh phúc chứ không phải nổi máu ghen. Nữ nhân hoàn mỹ như thế này đã thuộc về chàng, và cũng chỉ thuộc về một mình chàng."
Nghe Vương Tự Bảo nói như vậy, Chu Lâm Khê nhéo mũi Vương Tự Bảo, sủng nịnh nói: "Nàng ấy à, da mặt càng ngày càng dày lên rồi đấy."
Vương Tự Bảo liền tự nhéo da mặt mình nói: "Rất mỏng nha!"
Chu Lâm Khê cười áp trán mình lên trán của Vương Tự Bảo nói: "Thật sự muốn giấu nàng đi, không cho bất kỳ ai thấy được vẻ đẹp của nàng."
Vương Tự Bảo nuối tiếc nói: "Ta như thế này không để cho người khác nhìn thì đáng tiếc lắm."
"Có ta nhìn nàng hằng ngày là đủ rồi." Chu Lâm Khê nhẹ giọng nỉ non.
"Vậy thẩm mỹ của chàng sẽ bị kiệt quệ. Không được bao lâu sẽ nhìn đủ. Như bây giờ có cái để so sánh chàng mới càng chú ý đến vẻ đẹp của ta." Vương Tự Bảo không muốn cả ngày trông coi nhà cửa không đi ra ngoài, như vậy sẽ khiến nàng bị tách rời khỏi xã hội.
Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen247