Tất cả những bức tranh ở đây đều chỉ có một nhân vật, đó chính là Vương Tự Bảo.
Cảnh tượng này thật sự làm người ta phải xúc động. Vương Tự Bảo hạnh phúc đến trào nước mắt.
"Ôi trời! Tất cả đều là ta cả." Dù Vương Tự Bảo đã từng nghe Chu Lâm Khê nói rằng hắn vẽ rất nhiều tranh của nàng, nhưng dùng cách này để bày ra cho nàng xem quả thật khiến nàng rất bất ngờ và cảm động.
Vương Tự Bảo vừa khóc vừa mỉm cười mà ngắm, chỉ vào bức tranh đầu tiên: "Ta đâu có xấu như vậy?"
Bức tranh đầu tiên vẽ lại cảnh Vương Tự Bảo đang tự giới thiệu khi mới vào Học viện Hoàng gia.
Chu Lâm Khê rút một chiếc khăn trong lòng ra, vừa đưa cho Vương Tự Bảo lau nước mắt, vừa ngại ngùng nói: "Lúc ấy ta vẫn chưa học vẽ cùng nàng mà. Đằng sau có bức vẽ lại đấy. Nếu không thì bỏ bức này đi, thay bằng bức vẽ mới, được không?"
"Không được, dù cái này xấu nhưng ta thích." Vương Tự Bảo vội vàng gạt đi.
Có lẽ đây là bức tranh đầu tiên mà Chu Lâm Khê vẽ cho nàng. Một bức tranh đầy ý nghĩa như vậy làm sao có thể bỏ đi được?
Mặc dù nói vậy nhưng Chu Lâm Khê cũng không nỡ bỏ bức vẽ này đi. Hắn đã phải vẽ phác rất nhiều bức mới cho ra được bức khiến mình hài lòng và giữ lại này.
Hai người chậm rãi đến trước bức tranh thứ hai. Bức này vẽ một cảnh ở xa, có hai cô bé đang nắm tay nhau bước đi, phía đối diện có một cậu bé đi về phía họ.
Đây là…?
Vương Tự Bảo nhớ ra đây là cảnh nàng và Trịnh Tương Quân đi đến thiện đường dùng bữa trưa ở Học viện Hoàng gia, hai người đang nói đến Lâm Khê thì đúng lúc đó hắn bước tới.
Chu Lâm Khê lại ngượng ngùng nói: "Ta cố tình đến gặp nàng đấy. Vì lúc đấy ngại, đi vừa nhanh vừa gấp nên không kịp nhìn mặt nàng ra sao. Nhưng dù vậy, lúc ấy ta cũng rất kϊƈɦ động, rất vui mừng."
"Ồ…" Vương Tự Bảo cố ý kéo dài giọng: "Hóa ra không phải vô tình gặp nhau!"
Chu Lâm Khê cười đáp: "Là ta cố ý đó."
"Hóa ra chàng thích ta sớm như vậy sao?" Vương Tự Bảo nói với giọng kiêu ngạo.
"Hồi ấy ta còn chưa hiểu thế nào là thích, chỉ cảm thấy nàng rất xinh nên bất giác muốn nàng cũng chú ý đến ta." Chu Lâm Khê thật thà nói.
Có thể nói hồi ấy chỉ là thấy hấp dẫn mà thôi.
Dù đáp án này không làm người ta hài lòng cho lắm, nhưng như vậy lại càng chân thành hơn.
Vương Tự Bảo thầm cảm thấy ấm áp.
Hai người lại nắm tay nhau xem tiếp.
Trong số những bức tranh còn lại, có cảnh Vương Tự Bảo lần đầu tiên tặng quà cho Chu Lâm Khê; có cảnh nàng lần đầu lắp cung bắn tên; có cảnh Vương Tự Bảo, Vương Tử Nghĩa và Tưởng thị cùng bị tiểu nhị ở tửu lầu khinh thường, Chu Lâm Khê phải nhận lỗi; có cảnh Vương Tự Bảo và Chu Lâm Khê lần đầu gặp nhau ở Ung Cung; có cảnh hai người cùng gặp hiểm nguy ở lầu ngắm cảnh; có cảnh hai người lần đầu đính hôn; có cả những bức vẽ những tâm tư sâu kín trong lòng hai người… cho tới đại hôn mới đây của cả hai.
Chu Lâm Khê ôm Vương Tự Bảo, nhìn bức tường trắng còn lại và nói: "Ở đây còn có rất nhiều khoảng trống cần chúng ta lấp đầy, chúng ta phải cùng nhau vẽ tiếp đến mãi mãi."
"Được, về sau nơi này còn có con và cháu của chúng ta nữa." Ý cười đong đầy đôi mắt của Vương Tự Bảo. Nàng nói với niềm hạnh phúc và hy vọng căng tràn.
"Nếu phu thê chúng ta không nỗ lực thì lấy đâu ra con?" Chu Lâm Khê cười cười xoay lại nhìn Vương Tự Bảo, nhéo cái mũi nhỏ nhắn của nàng mà trêu ghẹo nói.
Vương Tự Bảo thẹn thùng đáp: "Rồi sẽ có mà." Chỉ là nàng buột miệng nói mà thôi.
"Đi, chúng mình cùng cố gắng sinh con nào." Nói xong, Chu Lâm Khê bế Vương Tự Bảo lên rồi đi xuống dưới tầng.
"Đi xa lắm, nếu cứ bế ta thế này thì chàng sẽ mệt đấy!" Vương Tự Bảo ôm cổ Chu Lâm Khê, cười ha hả nói.
"Yên tâm, chút nữa nàng sẽ biết ta có mệt hay không." Chu Lâm Khê tựa đầu vào trán Vương Tự Bảo, nói mập mờ.
Vương Tự Bảo lầm rầm gì đó, ngoan ngoãn tựa vào lòng Chu Lâm Khê.
Sự thật đã chứng minh, thể lực của Chu Lâm Khê không hề tầm thường.
Kể từ lúc khám phá ra "môn vận động" mới cũng như được trải nghiệm chuyện nam nữ, Chu Lâm Khê càng làm càng thích hơn. Thế là mỗi lần phu thê họ làm việc, hắn lại càng ra sức hơn, làm không biết mệt. Cứ tìm tòi như vậy, kinh nghiệm của hắn ngày càng phong phú.
Vương Tự Bảo từ mơ hồ và thẹn thùng lúc bắt đầu cũng dần dần phối hợp với hắn, sau vài lần hai người đã bắt đầu ăn ý ở chuyện này.
Mấy ngày hôm sau, Chu Lâm Khê bắt đầu bận rộn lạ thường. Vương Tự Bảo thì an tâm ở lại Quận Vương phủ để quen với nhà mới. Cũng may, cho dù đã đến nơi này, nàng cũng không có cảm giác quá xa lạ. Hồi trước ở Bảo Châu Viện thế nào thì bây giờ cũng vậy.
Tiền viện làm ngoại viện, ngoài một vài yêu cầu cơ bản ra, Vương Tự Bảo để nơi ấy dưới tên của Chu Lâm Khê. Thường sẽ do Quyển Thư thay mặt quản lý.
Hậu viện do Lương Thần làm đại quản sự, ba người còn lại đều có việc riêng của mình.
Kể từ khi Vương Tự Bảo trở thành Trấn Quốc Công chúa, theo chế độ thì nô bộc của nàng đều có phẩm cấp. Bởi vậy, Vương Tự Bảo đã xin phong hiệu cho mấy người Lương Thần, Mỹ Cảnh.
Hiện giờ Lương Thần thuộc chính thất phẩm, còn Mỹ Cảnh, Diễm Dương và Tinh Thiên thuộc tòng thất phẩm. Truyen DKM.com
Nhờ có sự trợ giúp của bốn người này, Vương Tự Bảo nhàn hạ hơn rất nhiều.
Theo quan lệ của Thiều Quốc, ngày thứ bảy sau khi thành thân, phu thê hai người phải về tộc để điền tên vào gia phả. Hôm ấy Vương Tự Bảo và Chu Lâm Khê dậy rất sớm, chuẩn bị về Thiều Quốc Công phủ để cho Vương Tự Bảo nhập gia phả.
Thiều Quốc Công được đặt tên theo quốc hiệu của Thiều Quốc, phong hiệu quận vương của Chu Lâm Khê cũng được đặt theo chữ "Thiều", điều này chứng tỏ thân phận cực kỳ cao quý của họ ở Thiều Quốc.
Nhưng vì sự vô dụng của Thiều Quốc công những năm gần đây nên địa vị của Thiều Quốc Công phủ chẳng còn được như xưa.
Cộng thêm lực lượng mới đột nhiên xuất hiện của Chu Vĩnh Hồng và việc ông trở thành Nhϊế͙p͙ Chính vương, khiến cho quyền lực và vị thế của ông hoàn toàn áp đảo Thiều Quốc công.
Vì sự chèn ép của Chu Vĩnh Hồng nên người ở Thiều Quốc công phủ cũng không có cơ hội vươn lên.
Hôm nay, Vương Tự Bảo và Chu Lâm Khê ra ngoài với nghi thức rầm rộ của Quận vương và Quận vương phi. Khi xe ngựa của họ dừng trước cổng chính của Thiều Quốc Công phủ, họ mới phát hiện cánh cổng của nơi này đã bị khóa chặt, đến lính canh gác cũng không có. Điều này chứng tỏ bọn họ không muốn hai người đi vào từ cổng chính.
Căn cứ theo địa vị của Chu Vĩnh Hồng và Chu Lâm Khê, họ hoàn toàn có tư cách đi vào từ cổng chính. Hơn nữa Vương Tự Bảo còn là Trấn Quốc Công chúa của Đại Ung, thân phận cao quý đã rõ rành rành ra đấy.
Vừa thấy cảnh này, Chu Lâm Khê hừ lạnh một tiếng. Làm thế này là muốn tỏ vẻ ta đây là dòng đích đây mà? Thảo nào mấy năm gần đây phụ thân hắn chẳng bao giờ đến Thiều Quốc Công phủ.
Chu Lâm Khê lạnh lùng ra lệnh cho Quyển Thư và Quyển Họa đang đứng chờ ở ngoài: "Đi bảo họ mở cổng chính để đón tiếp Thiều Quận Vương và Thiều Quận vương phi. Nếu không nghe theo thì giết không tha!"
"Dạ." Quyển Thư và Quyển Họa nhận lệnh rồi đi gõ cửa Thiều Quốc Công phủ.
Gõ một hồi mới thấy một gia nô tầm bốn mươi tuổi cùng vài người khác lề mề bước ra.
Người đó vừa đi ra đã bĩu môi nói: "Ai đấy? Sao lại tự tiện gõ cửa chính của Thiều Quốc Công phủ hả?"
Quyển Thư quan sát người đó rồi lạnh lùng đáp: "Mau mở cửa chính của phủ ra để đón tiếp Thiều Quận vương và Thiều Quận vương phi."
Người nọ bật cười chế nhạo: "Thiều Quận vương và Thiều Quận vương phi? Đến Nhϊế͙p͙ Chính vương hiện giờ cũng chỉ là thứ tử của Quốc Công phủ bọn ta mà thôi. Còn Thiều Quận Vương? Chỉ là một kẻ đích không ra đích, thứ chẳng ra thứ ở Nhϊế͙p͙ Chính vương phủ. Hôm nay là ngày Thiều Quận vương phi về Quốc Công phủ để điền tên vào gia phả, cho nên mọi thứ đều phải làm theo gia lễ. Như thế, là đích tử của thứ tử ở Quốc Công phủ, thậm chí là thứ tử của thứ tử, Thiều Quận vương nếu muốn vào phủ thì chỉ có thể vào cửa hông thôi."
Người này nói xong còn chỉ vào con đường nhỏ ở bên cạnh.
Hiển nhiên phải có người ở trêи dặn dò thì kẻ này mới dám nói năng như vậy.
Quyển Thư và Quyển Họa nhìn nhau rồi cùng lúc bước lên, vặn ngược hai tay của tên ăn nói ngông cuồng kia ra đằng sau rồi kéo sang một bên.
Quyển Thư đá một phát vào phía sau đầu gối để kẻ này quỳ sụp xuống đất.
"Này, các ngươi làm gì thế hả? Đây là Thiều Quốc Công phủ đấy, sao các ngươi dám làm càn thế hả?" Dù bị trói tay nhưng kẻ này vẫn kêu gào ầm ĩ.
Quyển Thư khẽ nhếch môi, lạnh lùng đáp: "Gian nô to gan, dám chế nhạo Thiều Quận vương như vậy, lại còn khinh thường Nhϊế͙p͙ Chính vương, hôm nay hai bọn ta sẽ xử tử ngươi ngay trước mặt mọi người!"
Dứt lời, Quyển Thư rút bội kiếm ở hông ra rồi kề vào cổ kẻ này.
"Đừng đừng đừng, đại gia tha mạng, những điều tiểu nô vừa nói toàn là lời mà Quốc Công phu nhân sai bảo mà thôi, không hề liên quan gì đến tiểu nô cả." Kẻ đó vội vã xin tha mạng.
"Muộn rồi. Lời đã ra khỏi miệng, làm sao có thể thu lại?" Quyển Thư nói xong thì hạ kiếm chém chết kẻ đó.
Sau đó hắn quay sang nói với mấy kẻ đang trốn sau cổng lớn của Thiều Quốc Công phủ: "Nếu những người ở trong vẫn không chịu mở cổng chính để đón Thiều Quận Vương và Thiều Quận vương phi, đừng trách bọn ta giết người để đi vào đấy."
Hành động vừa rồi của Quyển Thư ở ngoài công Thiều Quốc Công phủ lập tức được một người run cầm cập chạy vào bẩm báo cho Thiều Quốc Công phu nhân Lâm thị, người đang ngồi ở đại đường để chờ sỉ nhục phu thê Chu Lâm Khê.
Lão thái thái nghe được tin này thì tức giận đến mức run cả người.
Thế này đúng là to gan mà, chúng dám giết người của Thiều Quốc Công phủ ngay ngoài cổng lớn của phủ sao? Chẳng lẽ nó không muốn để thê tử của mình được vào gia phả?
Vương Tự Bảo không vào được gia phả cũng đồng nghĩa với việc không được gia tộc thừa nhận, vậy thì ở Thiều Quốc này nàng sẽ ở vị trí thê không ra thê, thϊế͙p͙ không ra thϊế͙p͙.
Lâm thị thấy đôi phu thê này hành sự thật nực cười. Đã đến lúc này rồi còn không biết đường tới xin bà ta, vậy mà dám ra oai ở ngoài, lại còn giết người giữa thanh thiên bạch nhật nữa.
"Người đâu, truyền mệnh lệnh của ta xuống, nói rằng nếu bọn chúng muốn để công chúa của Đại Ung vào gia phả thì mau ngoan ngoãn đi vào từ cửa hông, nếu không thì đừng không nói chuyện gì cả." Lâm thị lạnh lùng ra lệnh.
Người tới báo tin vẫn quỳ ở đó, mãi chẳng hề nhận lệnh, cũng không tỏ ý sẽ đi thực hiện ngay.
Bạn đang đọc truyện tại thichtruyen247