Vương Tự Bảo nhắc lại những lời Hương di nương vừa nói một lần nữa.
Con ngươi của Hương di nương cứ đảo qua đảo lại, trong đầu đang nghĩ lại xem những lời bà ta nói lúc nãy có sơ hở gì không.
"Ồ? Chẳng lẽ bản công chúa còn nói sai mấy câu này sao?" Vương Tự Bảo chau mày hỏi.
Hương di nương buột miệng nói: "Không phải."
"Vậy bà còn hao tổn tâm trí để suy nghĩ bản công chúa có bóp méo ý của bà làm gì nữa?" Vương Tự Bảo nói xong, vô cùng hứng thú nhìn Hương di nương.
Quả nhiên thật thú vị. Đây mới là cao thủ trong cuộc nhé.
"Không, không, nô tỳ không có ý đó." Hương di nương vội vàng phủ nhận.
"Ồ? Nói như vậy, bà không muốn vào từ đường cầu phúc cho ta, phụ thân và cả mẫu thân ta sao?" Vương Tự Bảo cố ý xuyên tạc ý của bà ta.
"Không phải, công chúa, nô tỳ…" Hương di nương đột nhiên có cảm giác hết đường chối cãi, nói như thế nào cũng sai.
Vương Tự Bảo không nhiều lời với bà ta, nói rõ luôn: "Bà không cần phải giả vờ vì muốn cảm tạ bản công chúa đã giải quyết vấn đề cho Vương Tứ Nương mới tới từ đường. Chuyện này rõ ràng là phụ thân ta đã căn dặn trước, còn cần bà chạy tới chỗ ta để lấy lòng sao?"
Lúc nói câu cuối cùng, Vương Tự Bảo bất giác tăng âm lượng.
Trong giọng nói ẩn chứa một sự uy nghi nhất định, khiến Hương di nương bất giác toát mồ hôi lạnh.
Chuyện khiến Vương Tự Bảo thấy chướng mắt nhất chính là loại người đã được lợi còn khoe mẽ.
Bà ta coi người khác là kẻ ngốc sao?
"Nô tỳ biết rồi, vẫn mong công chúa nể mặt đại nhân, tha cho nô tỳ một lần." Hương di nương vội vàng dập đầu nhận tội.
"Nể mặt phụ thân ta?" Vương Tự Bảo bị câu nói này chọc cười mất rồi, "Bà dựa vào đâu mà bảo ta nể mặt phụ thân ta mà tha cho bà? Bà có tư cách gì để nói như vậy?"
"Nô tỳ, nô tỳ là di nương của đại nhân. Cho nên vẫn mong công chúa nể mặt đại nhân mà tha cho nô tỳ một lần." Hương di nương lập tức biện minh.
Đây là đang nói với Vương Tự Bảo, bà ta là tiểu thϊế͙p͙ của Vương Tử Nghĩa, theo lý mà nói, không có con gái nhà ai đi quản chuyện trong phòng của phụ thân mình cả.
Nhưng bà ta quả thực đã đánh giá cao tiết tháo của Vương Tự Bảo rồi.
Có lẽ người khác ngại đi quản chuyện này, nhưng Vương Tự Bảo lại chẳng hề để ý tới.
"Hừ! Bản công chúa chưa từng coi bà là tiểu thϊế͙p͙ của phụ thân ta. Từ nhỏ tới lớn, bản công chúa đều nghe thấy bà tự nghĩ mình là nô tỳ, cho nên, trong mắt bản công chúa, từ đầu chí cuối bà chỉ là một nô tỳ mà thôi."
Vương Tự Bảo cúi đầu nhìn Hương di nương rồi tiếp tục nói: "Là bản thân bà chưa bao giờ tự coi trọng mình. Cho nên, cũng đừng hy vọng người khác sẽ coi trọng bà."
"Nô tỳ," Hương di nương buột miệng nói theo thói quen, rồi lại nhanh chóng im miệng.
"Thôi đi, cất bộ mặt để đối phó nam nhân đó đi. Chuyện bà cần nói, ta đã biết được rồi. Ta sẽ xử lý chuyện này. Nhưng không phải vì Vương Tứ Nương, ta chỉ là vì thể diện của Hòa Thuận Hầu phủ mà thôi."
Thấy biểu cảm vui mừng của Hương di nương, Vương Tự Bảo nhếch khóe miệng: "Bà cũng không cần tới từ đường ở đây đâu. Từ đường của Vương huyện lão gia phù hợp với bà hơn. Đợi ta tới tường thuật lại với phụ mẫu ta rồi sẽ bảo người đưa bà tới đó. Ngoài ra, bà cũng không cần cầu phúc cho bọn ta, cứ thật thà ở đấy còn tốt hơn bất cứ chuyện gì."
Trải qua chuyện này, đoán là người này có thể sẽ cầu phúc giúp phụ thân nàng và Vương Tứ Nương, còn về nàng và mẫu thân nàng thì chỉ cần bà ta không nguyền rủa họ trước mặt Phật Tổ là khá lắm rồi.
"Không, đại nhân nói để nô tỳ tới từ đường ở đây." Hương di nương lập tức từ chối.
Nếu bà ta đi rồi, tương lai nhất định sẽ không còn cơ hội được gặp Vương Tử Nghĩa nữa. Nếu như ở lại từ đường ở đây, sau này nói không chừng bà ta sẽ làm được chuyện cảm động gì đó, còn có cơ hội trở về Hầu phủ. Thực ra bà ta đã nghĩ được chủ ý rồi.
Ngoài ra, nếu như bà ta tới Vương huyện, sau này làm sao có thể tới gặp Tứ Nương chứ?
Đó là đứa con duy nhất của bà ta, là chỗ dựa nửa đời sau của bà ta đấy!
"Nếu như không muốn đi cũng được, vậy bản công chúa sẽ bảo người nói phu quân của Vương Tứ Nương đưa nữ nhân kia lên làm chính thê." Vương Tự Bảo giống như tùy ý nói, nhưng lời nói ra lại mang theo hàm ý uy hϊế͙p͙ người ta.
Cảm giác uy hϊế͙p͙ người khác đúng là sảng kɧօáϊ thật.
Hương di nương vốn không nghĩ rằng Vương Tự Bảo sẽ làm như vậy. Nhưng nhìn biểu cảm của Vương Tự Bảo, hình như chỉ cần bà ta không đồng ý về Vương huyện, nàng chắc chắn sẽ không giúp Vương Tứ Nương, thậm chí có thể còn chống đỡ cho tiện nhân kia nữa.
Vì thế bà ta chỉ đành đồng ý: "Được, chỉ cần công chúa có thể giúp Tứ Nương, nô tỳ đồng ý tới từ đường Vương huyện cầu phúc cho mọi người trong Hầu phủ."
Vương huyện nằm ở vùng Tây Nam xa xôi. Trước kia không gọi bằng tên này, năm đó tổ tiên của Hòa Thuận Hầu cùng với Hoàng đế khai quốc Hạ Tổ Huy giành lấy giang sơn rồi trở nên giàu sang, quê nhà của người mới được đổi tên.
Nơi đó là nguyên quán của lão vương gia.
Vương Tự Bảo cười nhạt, nói: "Bây giờ không phải bản công chúa đang đàm phán điều kiện với bà, bà cũng không có tư cách đó. Nàng ngừng một lát rồi lại nói: "Bản công chúa cũng không phải thật lòng thật dạ muốn giúp Vương Tứ Nương, chỉ là muốn giúp Hầu phủ chúng ta xả giận mà thôi. Tục ngữ nói, đánh chó phải ngó mặt chủ mà. Không có đạo lý người của Hầu phủ chúng ta ra ngoài bị người khác ức hϊế͙p͙ thành ra như thế mà chúng ta còn ngồi yên không để ý tới. Chuyện này mà để người ngoài biết được, Hầu phủ chúng ta còn bị ức hϊế͙p͙ đến mức nào nữa."
Bây giờ Vương Tự Bảo rất chướng mắt với Hương di nương này. Vì thế nàng lập tức căn dặn: "Lương Thần, Mỹ Cảnh, tìm hai người tới trông chừng Hương di nương cẩn thận. Nếu như không có chuyện gì thì đừng để bà ta chạy loạn khắp nơi."
"Vâng." Lương Thần và Mỹ Cảnh bước lên nhận mệnh, giơ tay mời Hương di nương.
Hương di nương vốn còn muốn tìm cơ hội nói với Vương Tử Nghĩa để bà ta tới từ đường ở ngoại thành Ung Đô, bây giờ xem ra đã không còn cơ hội gì nữa. Chỉ đành thầm cầu nguyện trong lòng Vương Tử Nghĩa có thể vì tình cảm lâu nay của hai người mà giữ bà ta lại Ung Đô.
Nếu như nữ nhân thật lòng thích một nam nhân, sẽ luôn sống trong ảo tưởng, mơ những giấc mơ không thiết thực.
Rõ ràng Hương di nương vẫn chưa bị Vương Tử Nghĩa đả kϊƈɦ đủ.
Tới lúc xử lý xong chuyện này, Vương Tự Bảo sải bước về phòng của Tưởng thị.
"Mẫu thân, người cảm thấy đỡ hơn rồi chưa?" Vương Tự Bảo cười hì hì hỏi Tưởng thị đang nằm nghỉ ngơi trêи giường.
"Con đấy! Nếu như để người ta truyền ra ngoài con là con gái đã xuất giá mà còn quản chuyện trong phòng của phụ thân thì sẽ khó nghe cỡ nào." Tưởng thị có cảm giác hận không thể rèn sắt thành thép.
Vốn dĩ là bảo nàng thay bà giải quyết chuyện của Vương Tứ Nương, trước lúc xong chuyện tiểu nha đầu này còn nhất quyết đòi xử lý tiện nhân Oánh Hương kia mới chịu.
"Ban đầu con vốn định tha cho bà ta một lần, nhưng mà người này quả thực khiến người ta tức quá, nên muốn thay người đuổi bà ta đi thật xa. Hơn nữa, đó chẳng phải là ý của phụ thân nữa sao? Dù sao thì đều là từ đường, chỉ có điều một cái ở Ung Đô, một cái ở Vương huyện mà thôi. Phụ thân chỉ nói để bà ta đi từ đường, chứ không nói là nơi nào cả." Vương Tự Bảo cười gian xảo rồi nói với Tưởng thị: "Người nói có đúng không?"
"Nói ra ý định thật sự trong lòng con nào?" Tưởng thị bị Vương Tự Bảo nói đến mức khóc không được mà cười cũng chẳng xong.
"Ban đầu con cũng chỉ muốn thay người đuổi bà ta đi là được. Dù sao phụ thân cũng đã hạ lệnh bắt bà ta tới từ đường, con cũng không muốn nhiều chuyện. Nhưng dựa vào cuộc trò chuyện lúc nãy của con và bà ta, con cảm thấy người này tuyệt đối không phải là người chân tay rụt rè như thường ngày chúng ta vẫn thấy. Trêи thực tế người này mới là một chưa từng biết an phận. Con cứ cảm thấy mấy năm nay mẫu thân bị bà ta lừa gạt thật là khổ. Nếu như cứ để bà ta tới từ đường Ung Đô như thế thì hời cho bà ta quá rồi. Huống hồ người này cũng không phải là chủ tử an phận gì cả, cho nên đuổi bà ta đi thật xa mới tốt." Vương Tự Bảo nói lời ngay thẳng.
"Vậy con chưa từng nghĩ tới sẽ giết chết người này sao?" Có những lúc con gái nhỏ nhà mình quá mềm lòng rồi.
Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen247.com
"Bà ta cũng chưa từng làm chuyện gì tàn nhẫn, chẳng lẽ lại phải giết chết người này mới được?" Vương Tự Bảo hơi khó hiểu.
Nàng luôn lấy mình làm tiêu chuẩn để cân nhắc xem tội mà một người phạm phải rốt cuộc có nên phán tội chết hay không. Chuyện này xem ra là nàng đã nhẹ tay quá rồi sao?
Vì thế nàng vội vàng nhận lỗi: "Con gái biết sai rồi."
"Là con được chúng ta bảo vệ quá tốt rồi cho nên mới như vậy. Đây cũng là nguyên nhân con quá lương thiện." Tưởng thị giơ tay ra, kéo Vương Tự Bảo tới ngồi trước giường mình, tiếp tục dạy bảo: "Mấy năm nay hậu viện nhà chúng ta quá yên bình, cho nên khiến con hầu như không thấy được sự hung ác nham hiểm trong cuộc tranh đấu giữa các nữ nhân. Nếu như họ thật sự làm điều ác thì còn nguy hiểm hơn bọ cạp độc nữa. Hậu viện của Chu Vĩnh Hồng có không ít bọ cạp độc, nhưng đó đều là nữ nhân của Chu Vĩnh Hồng, con là một nàng dâu sau khi tới đó sẽ không có lý do gì để quản cả. Cho nên, lúc muốn ra tay, tốt nhất nghĩ cách khiến Chu Vĩnh Hồng tự ra tay."
Tưởng thị nói xong câu này, lại hiền từ nói: "Hôm nay chuyện này cũng không thể nói con sai được. Chỉ là lập trường của mỗi người khác nhau. Con cảm thấy người này không làm chuyện gì tàn nhẫn với chúng ta cho nên nghĩ chỉ cần đuổi người này đi khuất mắt chúng ta là được."
Vương Tự Bảo gật đầu. Đây chính là cách nghĩ của nàng.
Tưởng thị tiếp tục nói: "Nếu như người này để cho phụ thân con xử lý, bà ta sẽ không oán trách phụ thân con. Nhưng đuổi bà ta ra khỏi Ung Đô, còn để bà ta tới vùng quê xa xôi như vậy, không chừng bà ta sẽ ghi thù con đấy." Tưởng thị ngừng một chút, rồi lạnh lùng nói: "Cho nên sau này đối phó với những người như thế này cần phải nghĩ cách để nam nhân tự ra tay, tránh làm bẩn tay chúng ta."
"Vâng, vâng." Vương Tự Bảo gật đầu liên tục.
Tưởng thị lại thở dài một hơi rồi nói: "Nữ nhân thì cần chú trọng nhất là cái gì? Chẳng phải là danh tiếng đó sao? Nếu như không đến mức vạn bất đắc dĩ thì tốt nhất là không cho người khác cơ hội bàn tán về mình."
Vương Tự Bảo hiểu sâu sắc điều này, không ít các ví dụ về việc người ta có thể bị chết vì miệng lưỡi người đời.
Thấy tâm trạng của con gái nhỏ nhà mình không được vui lắm, Tưởng thị lại cười nói: "Thực ra như thế cũng tốt, Khê ca nhi biết tính cách con mềm yếu, tất nhiên sẽ giúp con giải quyết tốt chuyện hậu viện."
Vương Tự Bảo nghe Tưởng thị nói xong, hai mắt sáng lên.
Đúng nhỉ, hễ có việc gì còn có Lâm Khê nhà nàng mà? Dù sao thì khi xử lý chuyện gì đó, nàng cần phải giữ lại danh tiếng cho mình, để tiếng xấu cho phu quân nhà nàng là được rồi.
Tưởng thị thấy Vương Tự Bảo lại học được một chiêu nên cũng rất vui mừng.
Chu Lâm Khê còn chưa biết, sau này khi xử lý một số vấn đề quá mềm mỏng, Vương Tự Bảo còn cố ý để hắn biết, trêи thực tế là để hắn giải quyết tốt hậu quả, để lại toàn bộ tiếng xấu cho hắn.
Bạn đang đọc truyện tại Thích Truyện 247