Hôm nay Vương Tự Bảo và Chu Lâm Khê đi từ cửa giữa về Hòa Thuận Hầu phủ.
Vương Tự Bảo mới xuất giá có mấy ngày mà mọi người đều có cảm giác nàng đã đi suốt tám trăm năm rồi vậy.
Nhất là Vương Tông - người chơi nhiệt tình hôm tổ chức đại hôn của Vương Tự Bảo. Giờ vừa nhìn thấy Vương Tự Bảo, cậu đã òa khóc rồi nhào về phía nàng.
Nhưng Chu Lâm Khê đang ở đó nên nỗi nhớ nhung và nước mắt của cậu đều coi như vô ích…
Vương Tông còn chưa đến gần đã bị Chu Lâm Khê xách cổ rồi bực bội quẳng sang một bên.
Việc này khiến Vương Tông dở khóc dở cười. Cậu đành tủi thân nói: "Tiểu cô cô trông coi tiểu cô phụ đi. Cô phụ cứ thích bắt nạt trẻ con thôi."
Chu Lâm Khê chẳng thèm để ý. Thằng nhóc này đã chín tuổi rồi mà còn tự coi mình là trẻ con? Hồi tám tuổi hắn đã đính hôn với Vương Tự Bảo rồi đấy.
Chu Lâm Khê lại quay sang nhìn Vương Hử ở bên cạnh - người cũng đang nhìn Vương Tự Bảo chằm chằm, lại còn sụt sịt nữa. Hắn bắt đầu hoài nghi không hiểu thê tử của mình dạy trẻ con thế nào vậy? Sao đứa nào cũng ngây ngô và non nớt thế?
Nếu câu hỏi này bị Vương Tự Bảo phát hiện ra, hẳn nàng sẽ nhảy dựng lên mà cãi lại.
Trẻ con thì phải ra dáng trẻ con, thế mới là bản tính của chúng. Sao phải dạy trẻ con thành mấy đứa già trước tuổi, như thế sẽ khiến chúng mất đi vẻ ngây thơ, mất đi niềm vui vốn có của lứa tuổi này.
Trẻ con tuổi nào thì phải làm việc của tuổi đó.
Vương Tự Bảo cười, an ủi Vương Tông: "Ta mới đi có mấy ngày, không cần phải nhớ đến mức này đâu."
Dứt lời, nàng cùng Chu Lâm Khê làm lễ với mọi người.
Sự trở về của hai người khiến vẻ quái dị của Hòa Thuận Hầu phủ dần biến mất.
Từ đó, Chu Lâm Khê càng kiên định hơn con đường của mình đi, mặc cho mọi người muốn nói gì thì nói.
Hắn cũng chưa đến mức đẩy người khác vào cảnh đường cùng.
Vương Tự Bảo và Chu Lâm Khê lại quay về ở Bảo Châu Viện nên chẳng cần phải thích ứng hay làm quen gì cả, hồi trước thế nào thì bây giờ thế ấy.
Hiện giờ người phụ trách việc nội trợ trong Hòa Thuận Hầu phủ là Nhị tẩu Trương Quân Nhan của Vương Tự Bảo, cho nên Tưởng thị cũng có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn.
Ban ngày Vương Tử Nghĩa cùng Chu Lâm Khê ra ngoài làm việc, Tưởng thị và Vương Tự Bảo thì vào cung thăm Tưởng Thái hậu hoặc cùng nhau thêu thùa, nói chuyện.
Vương Tự Bảo là con gái yêu của Tưởng thị nên mau chóng nhận ra sự kỳ lạ của bà mấy hôm nay. Không cần hỏi nàng cũng đoán được đại khái lý do.
Phải nói ngay từ khi Vương Tự Bảo được sinh ra, tình cảm giữa Vương Tử Nghĩa và Tưởng thị ngày càng mặn nồng hơn. Tiểu thϊế͙p͙ trong hậu viện của Vương Tử Nghĩa cũng bị bán hoặc cho đi.
Người duy nhất còn ở lại chính là Hương di nương - Tam di nương. Hương di nương là người bình thường không gây chuyện, lại còn là nha hoàn thân cận từ nhỏ của Tưởng thị, về sau được bồi giá cùng Tưởng thị rồi được Vương Tử Nghĩa cho làm di nương.
Từ khi phu thê Vương Tử Nghĩa tâm đầu ý hợp với nhau, Tưởng thị đã miễn hết chuyện thỉnh an cho Hương di nương và Đan Cách. Cứ để hai người họ ở trong hậu viện là được.
Tiền hàng tháng và suất phần mỗi ngày đều được mang đến đầy đủ cho họ. Trước kia có bà Tưởng chưa dưỡng già để mắt tới, sau này có Xuân Noãn trông coi nên chẳng ai dám hà khắc với họ.
Lâu dần, Tưởng thị cũng quên luôn chuyện Vương Tử Nghĩa đã từng là một kẻ không ra gì trong quá khứ.
Vậy là mấy ngày này, Hương di nương vốn sống rất tĩnh lặng lại đột nhiên sôi nổi hẳn lên. Tối nào bà cũng cố tình đứng ở cổng trong để chờ Vương Tử Nghĩa trở về.
Thật ra Tưởng thị đã biết được tin này ngay ngày đầu tiên, nhưng trước khi biết rõ Hương di nương rốt cuộc là muốn làm gì, bà cũng lười ra tay.
Hơn nữa bà cũng muốn xem xem Vương Tử Nghĩa định xử lý chuyện này thế nào.
Theo ý của Vương Tự Bảo thì nên sớm đuổi người này đi thì hơn. Tới lúc đó cứ đưa bà ta ra thôn trang, cho thêm hai, ba nha hoàn để hầu hạ bà ta an dưỡng tuổi già là được. Dù gì để bà ta ở hậu viện cũng chỉ làm cảnh, vô tình nhìn thấy còn làm mình khó chịu.
Vương Tự Bảo cũng hiểu ý của Tưởng thị.
Để một người làm cảnh cũng vẫn tốt hơn là để hậu viện của phụ thân mình không có tiểu thϊế͙p͙ và thông phòng, khiến người ngoài không có chuyện gì làm mà đưa mấy thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp đến cửa.
Rốt cuộc lý do mấy hôm nay Hương di nương làm vậy là gì?
Chẳng lẽ bà ấy vẫn nghĩ là mình kiều diễm tươi trẻ lắm sao?
Đã hơn năm mươi tuổi rồi, cho dù có biết chăm sóc thế nào cũng đâu thể bằng Tưởng thị được?
Phụ thân nàng phải niệm tình cũ đến mức nào mới lại dấy lên tình cảm vốn đã chẳng nhiều nhặn gì với bà ấy?
Sự xuất hiện đường đột của Hương di nương còn khiến Vương Tử Nghĩa sửng sốt.
Ai thế này?
Vương Tử Nghĩa phải nghĩ mãi mới nhớ ra được người trước mặt là ai. Cũng may trí nhớ của ông khá tốt, nếu không ông còn tưởng bà ta là mụ điên nào ấy chứ.
"Đại nhân." Kể từ khi Vương Tử Nghĩa lên làm Đại học sĩ nhất phẩm, trong phủ vẫn có người gọi ông là Thế tử gia, nhưng giờ ông cũng đã chẳng còn trẻ trung nữa nên đa số mọi người đều đổi sang gọi thành đại nhân.
"Nô tỳ là Oánh Hương ạ." Hương di nương dùng ánh mắt tràn ngập tình yêu để nhìn phu quân phong độ ngời ngời, tuấn tú hơn người dù đã ngoài năm mươi trước mặt.
Từ lúc bà trở thành tiểu thϊế͙p͙ của Vương Tử Nghĩa, dù ông chẳng còn hay lui tới phòng của bà, nhưng chỉ cần nghĩ tới việc mình có thể trở thành người phụ nữ của ông, Hương di nương lúc nằm mơ cũng cười thích chí.
Về sau, bà lại có diễm phúc sinh hạ cho Vương Tử Nghĩa một người con gái, cũng chính là Vương Tứ nương. Điều này càng khiến Hương di nương cảm tạ trời đất không thôi.
Mặc dù những năm gần đây Vương Tử Nghĩa không còn tới hậu viện nữa, cũng chừng ấy năm bà chỉ biết đứng nhìn ông từ xa để xoa dịu nỗi lòng của mình, nhưng đêm nào bà cũng nhớ tới sự ấm áp và lưu luyến mà Vương Tử Nghĩa từng dành cho mình.
Thấy người phụ nữ già nua trước mặt đang nhìn mình si mê, Vương Tử Nghĩa cảm thấy cực kỳ chán ghét.
Đã già lắm rồi mà còn bày ra cái vẻ đó, chẳng lẽ không biết người khác nhìn thấy sẽ kinh tởm lắm sao?
Vậy là Vương Tử Nghĩa vô cảm nói: "Ngươi chặn ta ở đây rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Không… không có gì. À không, có chứ." Chỉ cần nhìn thấy Vương Tử Nghĩa là Hương di nương liền không biết phải bày tỏ tình ý của mình thế nào, suốt bao năm qua vẫn không thay đổi.
Vương Tử Nghĩa cau mày, lạnh lùng đáp: "Nói."
Thấy Vương Tử Nghĩa tỏ vẻ không vui, Hương di nương lập tức luống cuống. Cũng may tỳ nữ thân cận của bà nhanh trí, mau mắn bước lên trước rồi đưa một cái bọc cực to cho bà.
Nàng ta nhỏ giọng nhắc: "Di nương muốn đưa thứ này cho đại nhân mà, không phải sao?"
Hương di nương vừa nhìn thấy chiếc bọc liền gật đầu liên tục: "Phải, phải." Bà vội vã nhận lấy chiếc bọc từ tỳ nữ, vất vả dâng lên cho Vương Tử Nghĩa rồi nói: "Đại nhân, đây là giày và tất mà nô tỳ làm cho ngài suốt mấy năm nay, ngoài ra còn có quần áo hay dùng nữa."
Nói xong, bà lại ngại ngùng nhìn ngắm thân người của Vương Tử Nghĩa: "Nhưng mà lâu lắm rồi không đo người của đại nhân, không biết ngài có mặc vừa đồ do nô tỳ làm hay không?"
Dứt lời, Hương di nương liền đỏ mặt, xấu hổ cúi đầu xuống.
Hai tay của Hương di nương bắt đầu run rẩy vì phải nâng chiếc túi to nặng, nhưng Vương Tử Nghĩa lại chẳng nhận lấy nó, khiến bà hoảng loạn ngẩng lên.
Hàng lông mày anh tuấn của Vương Tử Nghĩa nhíu chặt. Ông đứng đó nhìn chiếc túi, chẳng tỏ ý muốn nhận lấy.
Hương di nương bối rối, gọi nhỏ: "Đại nhân."
Nghe thấy giọng nói hơi mang vẻ làm nũng này, Vương Tử Nghĩa cười lạnh rồi thốt ra một câu: "Từ giờ ngoan ngoãn ở trong hậu viện thì còn được ăn ngon mặc đẹp."
Nói xong, ông ung dung bỏ đi.
Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen247.com
Vừa đi, ông vừa không quên căn dặn người hầu đi theo: "Nghĩ cách để phu nhân không biết chuyện này." Rồi lại bổ sung thêm: "Giữ kín không cho bên Bảo Muội biết."
Chỉ số chiến đấu của nha đầu nhà ông không hề thấp. Nếu để con gái biết được chuyện này, trực tiếp đối đầu với Hương di nương thì còn đỡ, nhỡ đối đầu với ông thì chẳng phải ông sẽ phải chịu tai bay vạ gió sao?
Hơn ai hết, Vương Tử Nghĩa hiểu rõ Vương Tự Bảo ghét chuyện tiểu thϊế͙p͙ thông phòng này như thế nào, càng hiểu rõ con gái mình che chở cho mẫu thân nhiều hơn là phụ thân.
Nghĩ tới đây, Vương Tử Nghĩa chợt thấy ghen tỵ với Tưởng thị.
Cùng là phụ mẫu mà sao khác biệt lại lớn đến mức này!
Quả thực Vương Tử Nghĩa đã đánh giá quá cao khả năng xử lý việc này của đầy tớ theo hầu mình, đồng thời đánh giá thấp Tưởng thị đã lui về hậu phương, cũng như khả năng bao quát tình hình trong Hòa Thuận Hầu phủ của Vương Tự Bảo - người đã được gả đi, không còn là người của Hầu phủ nữa.
Cho nên người nào tự cho là đã giấu kín kẽ lại chính là kẻ đang lừa mình dối người mà thôi.
Nếu chỉ có một lần này thì Tưởng thị và Vương Tự Bảo sẽ không để ý. Vấn đề là tối qua, Hương di nương lại chặn Vương Tử Nghĩa lại.
Sau khi Vương Tử Nghĩa bỏ đi, Hương di nương cũng tự trách và hối lỗi rất nhiều, sao lại chỉ mải mê luyến Vương Tử Nghĩa mà quên mất chuyện chính cần nói chứ?
Vậy là tối qua, bà lại đành phải mặt dày mà chặn Vương Tử Nghĩa lại.
Lần này Vương Tử Nghĩa chỉ muốn để đầy tớ bán quách người này đi cho đỡ nhiều chuyện.
Bực mình thật đấy!
Ông không biết mấy người này làm gì nữa? Sao lại để một di nương dễ dàng tới nhị môn để chặn đường các gia chứ?
Lần trước là do Hương di nương đút tiền cho người trông cửa, còn lần này hoàn toàn là do Tưởng thị ra lệnh. Bà muốn xem người đã từng là nha hoàn thϊế͙p͙ thân của mình rốt cuộc muốn giở trò gì?
"Có chuyện gì thì nói đi, nếu còn lần sau thì ta sẽ giết luôn cho đỡ ngứa mắt đấy." Vương Tử Nghĩa lạnh lùng nói.
Đừng tưởng trông ông đẹp trai, tuấn lãng thì cũng có tấm lòng thương xót chúng sinh như tiên. Ông là người xuất thân thế gia, vẻ ôn hòa chỉ dành cho những người có thân phận không kém hơn ông là bao mà thôi.
Đây cũng là sự kiêu ngạo mà hầu như con em thế gia nào cũng có, chỉ là thể nhân bình thường toàn bị những cử chỉ phong độ của họ làm cho mê hoặc thôi.
Bạn đang đọc truyện tại thich.truyen.247