Đế vương hay còn gọi là thiên tử, là người được trời cao phái xuống để thay cái gọi là "trời" cai quản bách tính dưới hạ giới. Cho nên bọn họ được ban cho quyền lực chí cao vô thượng.
Bách tính chính là tầng lớp dân đen khổ cực.
Một bên là trời, một bên là đất, như vậy đã định rõ được cuộc đời khác biệt của hai bên.
Mặc dù Chu Vĩnh Hồng xuất thân từ danh môn thế gia, nhưng thân phận thứ tử vẫn là nỗi đau của ông.
Dù ông rất tài giỏi, mấy năm nay cai quản Thiều Quốc giúp đất nước ngày một phát triển, thậm chí cũng chỉ có ông mới giúp được Thiều Quốc thoát khỏi cảnh diệt vong, nhưng trong con mắt của người ngoài, ông vẫn chỉ là kẻ có xuất thân thấp kém. Ông được cai trị Thiều Quốc cũng chỉ là bởi đã dùng nhan sắc để đánh đổi mà thôi. Đến khi Thiều Văn đế chết đi, còn ai coi ông ra gì nữa?
"Vậy theo ý của Bảo Muội thì nên dùng cách gì để đối phó với Thái tử? Sức khỏe của lão Hoàng đế ngày càng xấu đi, e rằng chẳng trụ nổi mấy năm nữa. Nói thật, mấy năm nay ta đều phải tìm người cố gắng giữ mạng cho lão ta."
Mặc dù Chu Vĩnh Hồng rất mong cho Thiều Văn đế chết đi, nhưng vì Thiều Quốc nên ông đành phải giữ lại mạng cho lão ta, hơn nữa còn không thể để lão ta chết ngay tức khắc.
Mỗi lần nghĩ tới chuyện này là lại khiến ông cảm thấy khó chịu vô cùng.
Nói thẳng ra thì nếu Thiều Văn đế chết ngay lúc này, Chu Vĩnh Hồng còn phải tìm kẻ thay thế để làm bù nhìn.
Suy nghĩ trong đầu Vương Tự Bảo vẫn chưa thành hình, nhưng nàng vẫn ép mình phải nói ra.
Thật lòng mà nói, tài chính trị của nàng không thể nào bằng với người ngày nào cũng làm việc này như Chu Vĩnh Hồng, thậm chí là với người luôn được rèn luyện như Chu Lâm Khê.
Nhưng ít ra nàng cũng đã được học kha khá kiến thức ở mảng này từ Vương Tử Nghĩa và Lữ Duyên. Ngoài ra, ở thời hiện đại, nàng cũng rất hay thấy những chuyện kiểu này trong truyện và trêи tivi.
"Không biết Thái tử Hứa Chấn Vũ của Thiều Quốc và Hoàng đế Nam Phong Chính Dương của Định Quốc thương lượng thế nào rồi? Nhưng con cho rằng dù kết quả thế nào, Nam Phong Chính Dương cũng sẽ không bỏ qua kẻ tự dâng mình lên cho ông ta lợi dụng này đâu. Bởi vậy, chắc chắn Định Quốc sẽ âm thầm giúp đỡ Hứa Chấn Vũ loại bỏ phụ thân và Lâm Khê, điều này gần như có thể khẳng định rồi. Còn về việc dùng cách gì, con vẫn chưa nghiên cứu kỹ Nam Phong Chính Dương, nên phải để phụ thân và Lâm Khê tự tìm cách thôi."
Vương Tự Bảo lại suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: "Nhưng con nghĩ thế này, thà rằng mình chủ động xuất kϊƈɦ để dụ đối phương xuất chiêu, còn hơn là ngồi chờ chúng ra tay rồi mình mới đối phó. Như vậy ta sẽ có thể biến bị động thành chủ động."
Chiêu biến bị động thành chủ động đương nhiên tốt hơn so với hoàn toàn bị động. Chu Vĩnh Hồng và Chu Lâm Khê vốn định gặp chiêu nào giải chiêu đấy nay đã nghĩ ra một khả năng khác.
"Bảo Muội nói tiếp đi." Chu Vĩnh Hồng mỉm cười cổ vũ.
Vương Tự Bảo gật đầu: "Chúng ta có thể tuyên cáo rộng rãi hành động bán nước cầu vinh của Thái tử Hứa Chấn Vũ, tốt nhất là phóng đại lên mười lần, hai mươi lần. Đồng thời tìm vài văn nhân để chép lại tất cả những chuyện ngu xuẩn bất tài mà hắn làm suốt mấy năm nay, soạn thành những thứ mà bách tính dễ đón nhận nhất để tuyên truyền. Làm thế để hắn có ấn tượng cực kỳ tệ hại trong mắt dân chúng, để hắn mất đi lòng dân."
Đây là cách tạo ra làn sóng dư luận để làm bước đệm cho sau này. Trong xã hội này, ngươi có thể không tốt với con dân của mình, nhưng tuyệt đối không thể bán đứng quốc gia. Đây là khí tiết mà bất cứ dân thường nào cũng có, ngươi là Thái tử mà lại bán nước cầu vinh thì chắc chắn sẽ bị người trong thiên hạ lên án, đồng thời sẽ bị văn nhân dùng ngòi bút để chỉ trích.
Trêи cơ sở này, chỉ cần hắn có bất cứ điểm nào không tốt đều sẽ bị người ta ghét bỏ. Huống hồ hắn còn có nhiều chuyện xấu từ trước, nhân phẩm cũng chẳng ra gì.
"Hoàng tử Thiều Quốc thêm Thái tử nữa, tổng cộng chỉ có ba người. Ngoài Thái tử và Nhị hoàng tử ra thì chỉ còn Tam hoàng tử mới vài tuổi. Vậy thì tại sao không dẫn dắt Nhị hoàng tử để hắn thấy được chút hy vọng? Tốt nhất là lôi kéo hắn vào trong cuộc chiến tranh đoạt hoàng vị. Nhân cơ hội này thì phụ thân cùng Lâm Khê sẽ có thể thấy rõ các đại thần thuộc về phe nào, về sau cũng rất có ích cho việc dùng người."
Làm vậy là để lôi Nhị hoàng tử vào cuộc chiến. Thật ra Vương Tự Bảo đã rõ được nước cờ tiếp theo của Chu Vĩnh Hồng là gì.
Ông sẽ không đoạt lấy hoàng vị vào lúc này. Nếu muốn đoạt thật thì cũng sẽ chờ đến khi cả ba quốc gia không thể tùy ý dụng binh với bất cứ bên nào thì mới bắt tay vào làm. Bởi vậy, lúc này cách ổn thỏa nhất chính là tiếp tục giữ vai trò Nhϊế͙p͙ Chính vương, học theo kế lợi dụng thiên tử để sai khiến chư hầu của Tào Tháo.
Mà người phù hợp nhất để chọn làm thiên tử tiếp theo đương nhiên chính là Tam goàng tử còn chưa trưởng thành kia.
Để Tam hoàng tử có thể đường hoàng ngồi lên ngai vàng thì chỉ có một cách: diệt hết hai vị hoàng tử còn lại.
Hiện giờ ở Thiều Quốc, Thái tử là kẻ có thế lực nhất, cũng là người danh chính ngôn thuận. Nhị hoàng tử lại là người vẫn luôn tỏ vẻ không tranh cướp với đời, dường như ai làm Hoàng đế cũng chẳng liên quan gì tới hắn.
Cũng phải nói rằng đây là nước đi thông minh của hắn. Cho nên dường như Nhị hoàng tử này mới là kẻ khó đối phó hơn so với Thái tử.
Tuy nhiên, chỉ cần là một hoàng tử có khả năng cạnh tranh thì ai cũng sẽ muốn làm Hoàng đế, chỉ là có cơ hội để làm hay không. Cho nên chỉ cần có suy nghĩ này và âm thầm thực hiện, chắc chắn kẻ đó sẽ phải có nhược điểm chứ không kín kẽ như vẻ bên ngoài.
"Còn gì nữa không?" Chu Vĩnh Hồng mỉm cười hỏi tiếp.
"Con cho rằng lý do Nhị hoàng tử chưa ra mặt đối đầu với Thái tử chính là vì phụ thân.
Chu Vĩnh Hồng gật đầu.
"Hiện giờ hắn không lo Thái tử mà là lo phụ thân sẽ ra tay bất cứ lúc nào để nắm Thiều Quốc. Kẻ địch chung của hắn và Thái tử bây giờ chính là phụ thân."
Rốt cuộc phải đối phó chuyện này thế nào mới là điểm mấu chốt để giải quyết vấn đề.
"Phụ thân hãy mượn cơ hội này để chủ động tỏ ra yếu thế. Hoặc là rút về phía sau, chuyển từ ngoài sáng vào trong tối, để hai huynh đệ bọn họ tự cướp đoạt ngôi vị. Lúc đó phụ thân sẽ tùy thời cơ mà đổ thêm dầu vào lửa. Sau này tốt nhất nên truyền tin Thiều Văn đế đã quyết định phế truất Thái tử, lập Nhị hoàng tử làm Hoàng đế, lại đã viết xong chiếu thư nữa. Như vậy chắc chắn Thái tử sẽ làm những chuyện đại nghịch bất đạo. Tốt nhất nên lợi dụng cơ hội kiểu này để Thái tử diệt trừ Nhị hoàng tử. Sau đó thì phụ thân ra mặt dẹp loạn vì chính nghĩa, cuối cùng mới đường hoàng để Tam hoàng tử kế vị, còn phụ thân vẫn làm Nhϊế͙p͙ Chính vương. Như vậy mới hay."
Vương Tự Bảo hơi khựng lại rồi nói: "Những chuyện khác cứ từ từ rồi tính."
Nếu chẳng giữ được quốc gia thì cướp ngôi vị để làm gì nữa?
Những chuyện mà Vương Tự Bảo nói sau đó đều giống với những gì mà Chu Vĩnh Hồng cùng Chu Lâm Khê nghĩ. Nhưng làm thế nào để ra tay, làm thế nào để thực hiện thì cha con bọn họ biết rõ hơn.
Nhưng điều thứ nhất mà Vương Tự Bảo vừa nói thật sự đã khiến họ nghĩ ra ý tưởng hay hơn.
Thật ra Vương Tự Bảo cũng biết, sở dĩ Chu Vĩnh Hồng hỏi mình những câu này là bởi muốn tìm ra được ý hay hơn từ suy nghĩ của mình, chứ không nhất định sẽ dùng cách đó.
Đúng là người cùng một nhà thì phải hiểu ý nhau. Ba người họ không hề thấy rằng chủ đề đang bàn luận là đại nghịch bất đạo. Chẳng khác gì nghịch thần tặc tử đang tụ họp với nhau.
Sáng ngày hôm sau, Vương Tự Bảo và Chu Lâm Khê dậy thật sớm. Bọn họ phải tiễn Chu Vĩnh Hồng về Thiều Quốc.
Chu Vĩnh Hồng không cần họ tiễn.
Ông đã cải trang xong xuôi, sau khi xuất phát từ đây sẽ trở thành một người hoàn toàn khác.
Nếu Vương Tự Bảo và Chu Lâm Khê đưa tiễn quá long trọng thì sẽ gây bất lợi với việc che giấu hành tung của ông.
Tất nhiên, sau khi Chu Vĩnh Hồng rời đi, Vương Tự Bảo và Chu Lâm Khê sẽ rầm rộ tổ chức tiệc tiễn ông đi. "Chu Vĩnh Hồng" của lúc đó sẽ cùng nhóm quan viên từ Thiều Quốc tới Đại Ung lần trước trở về Thiều Quốc.
Tất nhiên Chu Vĩnh Hồng ấy chắc chắn là giả. Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen247.com
"Phụ thân, lần này trở về người hãy để Quyển Cầm đi cùng. Sau này có chuyện gì cần âm thầm làm cũng có thể để Quyển Cẩm lo." Chu Lâm Khê nói trước khi chia tay.
Quyển Cẩm là một trong những trợ thủ đắc lực nhất của Chu Lâm Khê. Việc huấn luyện và chỉ huy nhóm ám vệ của Chu Lâm Khê cùng Hộ Bảo quân đều do hắn đảm nhiệm.
Chủ soái hiện tại của Hộ Bảo quân cũng là hắn.
Thêm vào đó, thủ hạ của Chu Lâm Khê còn có Quyển Kỳ phụ trách ám bộ. Quyển Họa thì phụ trách làm những chuyện ngoài sáng. Quyển Thư bề ngoài chỉ là tiểu tư của Chu Lâm Khê, nhưng thật ra còn kiêm thêm mấy chức khác, tương đương với chức tổng quản.
Lần này bởi vì đại hôn của Vương Tự Bảo và Chu Lâm Khê nên bốn người Cầm, Kỳ, Thi, Họa đều đi theo. Đại hôn đã kết thúc nên cần để bọn họ quay lại vị trí cũ.
Chu Vĩnh Hồng không từ chối ý tốt của Chu Lâm Khê. Dù gì lần này chuyện ông cần làm khi về Thiều Quốc rất trọng đại, tuyệt đối không thể để xảy ra sơ suất. Có thêm nhân lực thì càng dễ hành sự.
"Được. Các con cũng phải cẩn thận, tuyệt đối không được sơ ý." Căn dặn xong, Chu Vĩnh Hồng liền lặng lẽ rời đi.
Hôm nay là ngày Vương Tự Bảo trở về nhà mẹ đẻ, đồng thời cũng là ngày đại hôn của Ngũ hoàng tử.
Đại hôn được tổ chức vào buổi tối, nhóm người Vương Tử Nghĩa còn phải đi theo nên sau khi tiễn Chu Vĩnh Hồng đi, Vương Tự Bảo và Chu Lâm Khê liền vội vàng triệu tập mọi người, chuẩn bị đồ đạc để về Hòa Thuận Hầu phủ.
Căn nhà này về sau còn phải để làm nơi dừng chân tạm thời cho các ám vệ. Nhưng vào lúc này, Vương Tự Bảo còn có chuyện quan trọng hơn cần sắp xếp người để làm.
Trêи đường trở về Hòa Thuận Hầu phủ, hai người họ cùng thuộc hạ đi cùng cũng được ngắm cảnh một phen.
Lần này chẳng ngờ lại là cửa giữa của Hòa Thuận Hầu phủ được mở ra. Vậy là lần này coi như Vương Tự Bảo được hưởng phúc của Chu Lâm Khê.
Nếu chiếu theo gia lễ thì chắc chắn sẽ không náo nhiệt tới mức này.
Nhưng trong giai đoạn tình hình chưa rõ ràng, cục diện thì căng thẳng, thậm chí có thể xảy ra cảnh thế giới đại loạn như thế này, quan hệ của Đại Ung và Thiều Quốc là cực kỳ quan trọng.
Nếu Hòa Thuận Hầu phủ không đối đãi Chu Lâm Khê cẩn thận, các ngự sử ngôn quan chắc chắn sẽ nhiếc móc bọn họ không ngớt.
Gì cơ? Dám đối đãi không ra gì với cô gia ngoại quốc này à? Như vậy sẽ ảnh hưởng tới quan hệ của hai nước.
Thật ra bản thân cô gia ngoại quốc không thích soi mói thì chuyện này liên quan gì tới đám ngự sử ngôn quan chứ?
Nhưng cũng phải tôn trọng nghề nghiệp của người ta, được không hả?
Không soi mói thì làm sao thể hiện được địa vị và giá trị xã hội của người ta chứ?
Bạn đang đọc truyện tại đây