"Thôi được rồi, hai đứa cần làm gì thì đi làm đi. Ngày mai ta phải về Thiều Quốc, còn nhiều chuyện phải làm nữa. À đúng rồi, tối nay chúng ta cùng nhau dùng bữa nhé." Chu Vĩnh Hồng không chờ hai người kia đáp lại đã đứng dậy rời đi.
Đúng là có cá tính.
Hiện giờ đầu óc của Chu Lâm Khê cứ loạn hết cả lên. Mặc dù hắn đã lờ mờ đoán ra được Phùng thị không phải người sinh ra mình, nhưng khi được xác nhận, hắn vẫn khó mà chấp nhận được.
Nhưng khúc mắc khi bị Phùng thị lạnh nhạt suốt bấy lâu nay cuối cùng cũng được hóa giải.
Dù gì hắn cũng chẳng phải con đẻ của bà, bà chỉ hờ hững chứ không làm hại đã là tốt lắm rồi. Tuy thân phận của Chu Lâm Khê vì Phùng thị mà trở nên phức tạp, nhưng ít ra cũng cho hắn có xuất thân của đích tử.
Vương Tự Bảo lắc cánh tay của Chu Lâm Khê: "Ta thấy phụ thân rất yêu mẫu thân chàng, và họ cũng rất yêu thương chàng đấy. Chắc chắn là phải có lý do đặc biệt nào đó nên họ mới không nói rõ cho chàng biết và không công khai nhận chàng. Nhưng chàng chỉ cần nghĩ xem ai quan tâm và thương yêu chàng, thì người đó chính là mẫu thân ruột của chàng."
Trêи đời này chẳng có tình yêu nào là không có lý do cả, ngoài ra cũng phải nói đến tình mẫu tử, dù cho người kia có che giấu đến mức nào thì cũng sẽ có lúc vô tình làm lộ ra. Chỉ cần Chu Lâm Khê ngẫm nghĩ kỹ thì sẽ phát hiện ra người đó mới chính là mẫu thân ruột của mình.
Qua lời nói này của Vương Tự Bảo, trong đầu Chu Lâm Khê lập tức hiện ra một đôi mắt cực đẹp, nhất là ánh mắt dịu dàng, hiền từ khi nhìn về hắn.
Chu Lâm Khê nhìn tín vật định tình và cũng là tín vật định thân đang giắt bên hông Vương Tự Bảo. Đó là miếng ngọc noãn cực phẩm mà hắn đưa cho Vương Tự Bảo khi nàng tặng quà cho hắn.
"Khê ca nhi, sức khỏe con không tốt, miếng ngọc noãn này dù hợp với con gái hơn nhưng giờ con mang theo mình chắc chắn sẽ có ích đó."
"Khê ca nhi, con đừng trách mẫu thân mình, bà ấy làm vậy là có lý do mà."
"Khê ca nhi, mẫu thân con không phải là không yêu con, chỉ là bà không thể bày tỏ tình cảm đó ra mà thôi."
"..."
Là người ấy.
Chu Lâm Khê bất giác mở to mắt.
Hắn cứ cho rằng đó là những lời nói thay cho Phùng thị, nhưng hóa ra lại ẩn giấu ý nghĩa khác.
Nếu đúng là người đã tặng ngọc noãn cho hắn thì hoàn toàn có thể hiểu được sự giày vò của Chu Vĩnh Hồng.
Vương Tự Bảo không vội hỏi Chu Lâm Khê xem người đó là ai, nàng tin rằng khi hắn đã thoải mái rồi thì chắc chắn sẽ nói rõ cho nàng hay.
Không thể nhận bừa mẹ chồng được. Nàng phải biết được sau này mình sẽ phải đối mặt với tình hình thế nào.
Nếu Hứa Nhan Dung và Phùng thị đều không có quan hệ gì với Chu Lâm Khê, vậy thì về sau nàng sẽ càng tiện tay giải quyết một số chuyện hơn. Với những nữ nhân ở hậu viện của Chu Vĩnh Hồng, nàng không sợ đắc tội với ai.
Khi hai người quay trở lại thì đã gần tới giờ dùng bữa trưa. Lương Thần sai người bày thức ăn ra xong liền rất tự giác dẫn người ra ngoài chờ.
Chu Lâm Khê liền kéo Vương Tự Bảo lên ngồi trêи đùi mình, bắt đầu đút từng miếng một cho nàng như đang đút cho trẻ con.
Vương Tự Bảo cũng đút lại cho hắn.
Bữa cơm đáng lẽ chỉ cần một lúc là ăn xong, vậy mà phải đến lúc đồ ăn đều nguội rồi, cả hai mới xong xuôi.
Ăn xong, hai người không vội đi ngủ ngay mà đi dạo khoảng hai, ba khắc theo thói quen.
Vương Tự Bảo đã từng ghé qua chỗ này, nhưng lúc đó những căn phòng chính đều trống không, chỉ có vài ám vệ dừng chân ở đây để nghỉ ngơi.
Bây giờ nơi đây mặc dù chỉ là nhà tạm thời của hai người, nhưng nó cũng khá có ý nghĩa với Vương Tự Bảo. Đây chính là căn nhà đầu tiên sau hôn lễ của họ.
Vậy là phu thê hai người cùng nắm tay đi dạo quanh khu nhà này.
Mặc dù chỗ này không được sửa sang tới mức quá hoành tráng, nhưng cũng không hề thiếu kỳ hoa dị thảo, đình đài lầu các cũng rất phong phú.
Chủ nhân trước của nơi này là một vị quan Tam phẩm, vì tuổi cao nên đã từ quan để về nhà an hưởng tuổi già. Vậy là ông đã bán căn nhà này cho Nhàn vương. Về sau Nhàn vương đã để lại nơi này cho Chu Lâm Khê.
Trong hậu hoa viên có một cây đại thụ cao ngút trời. Mặc dù không ở lại nơi này lâu, nhưng Chu Lâm Khê vẫn sai người chuẩn bị xích đu cho Vương Tự Bảo.
Trong Bảo Châu Viện cũng có một chiếc xích đu.
Mặc dù Vương Tự Bảo không thích cảm giác đung đưa trêи cao, nhưng thi thoảng nàng cũng ngồi xích đu rồi chậm rãi đu đưa.
Vừa đung đưa vừa suy nghĩ tạo ra cảm giác rất thích thú.
Vương Tự Bảo nhìn thấy xích đu thì bất giác cong khóe môi, sau đó kéo Chu Lâm Khê ra ngồi cùng mình, vui vẻ chơi một lúc.
Phu quân đã vất vả chuẩn bị cho nàng như vậy, sao nàng có thể không trân trọng thành ý này chứ?
Khi thấy Vương Tự Bảo bắt đầu toát mồ hôi, Chu Lâm Khê liền lấy chiếc áo choàng có mũ thêu hình phượng hoàng từ Lương Thần để choàng cho Vương Tự Bảo.
Bây giờ Ung Đô đã vào tháng Ba, dù trăm hoa đua nở, tiết trời ấm áp, nhưng thi thoảng vẫn có những cơn gió lạnh thổi tới, rất dễ khiến Vương Tự Bảo đang đổ mồ hôi bị cảm lạnh.
Thấy cũng đã chơi lâu, Chu Lâm Khê liền đề nghị quay về nghỉ ngơi.
Trong khoảng thời gian chuẩn bị cho hôn lễ cũng như lúc tổ chức hôn lễ, cả hai người đều cảm thấy rất mệt mỏi.
Vương Tự Bảo ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
"Bảo Muội, nàng có nhớ cái ngày bọn mình đính hôn, nàng bị thương nên ta đã cõng nàng quay về Ung Từ Cung không? Lúc ấy ta muốn bế nàng, nhưng ta thấp quá nên không bế được, cho nên mới đổi sang cõng. Bây giờ ta đã có thể bế nàng bất cứ khi nào ta muốn rồi, nhưng hôm nay ta lại muốn cõng nàng."
Nói xong, Chu Lâm Khê quay lưng lại với Vương Tự Bảo rồi cúi người xuống.
Vương Tự Bảo nhẹ nhàng trèo lên lưng Chu Lâm Khê.
Chu Lâm Khê lấy tay đỡ dưới ʍôиɠ nàng, để nàng cố định trêи lưng mình. Hồi nhỏ dù muốn nhưng hắn không dám chạm vào ʍôиɠ Vương Tự Bảo, bây giờ thì đã có thể tự nhiên thế này rồi.
Gương mặt nhỏ nhắn của Vương Tự Bảo khẽ chạm vào vai Chu Lâm Khê. Nàng không nói gì, chỉ lặng lẽ cảm nhận giây phút bình yên thanh thản này.
Cậu bé của ngày nào giờ đã trở thành một chàng trai tuấn mỹ, bờ vai gầy yếu năm nào giờ đã dần trở nên vững chãi. Nhưng thứ duy nhất không hề thay đổi chính là tình yêu mà hắn dành cho nàng.
Không đúng, tình yêu ấy cũng đã thay đổi rồi, tình yêu ấy ngày càng kiên định và cố chấp hơn.
Khi quay về phòng của mình, hai người cùng rửa mặt qua loa. Chu Lâm Khê bế Vương Tự Bảo nằm trêи giường, hôn nàng một lúc rồi mới ôm nàng ngủ tới hết buổi chiều. Lúc này hai người mới cảm thấy cơ thể sảng kɧօáϊ hơn rất nhiều.
Hai người ở cùng nhau cũng chẳng cần phải làm gì, chỉ nhìn đối phương rồi nắm tay, hôn môi, cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh.
Không có ai hay việc gì quấy rầy cả, chỉ cần có thể ở bên nhau thì dù làm việc gì cũng thấy vô cùng hạnh phúc.
Vương Tự Bảo thấy sắc trời đã tối thì kéo Chu Lâm Khê ra nhà bếp để làm đồ ăn và bánh ngọt.
Không biết người ở Hầu phủ có nhớ nàng không, chứ Vương Tự Bảo thì rất thoải mái. Nàng muốn làm một ít món để sai người mang về Hòa Thuận Hầu phủ.
Đúng là người ở Hòa Thuận Hầu phủ không mấy vui vẻ sau khi Vương Tự Bảo xuất giá.
Nhất là Tưởng thị và Lý thị.
Dù biết ngày mai Vương Tự Bảo sẽ quay về ở cùng mình, nhưng người ở Hầu phủ đều cảm thấy lòng mình dường như thiếu vắng gì đó?
Khi Vương Tự Bảo sai người mang đồ ăn tới, tâm tình của mọi người mới bắt đầu tốt hẳn lên.
Cũng may nha đầu này là người có tâm.
Vương Tự Bảo, Chu Lâm Khê và Chu Vĩnh Hồng cùng nhau ăn một bữa hiếm có.
Khi biết đồ ăn trêи bàn hầu hết đều do Vương Tự Bảo tự làm, Chu Vĩnh Hồng liền vứt luôn hình tượng mà ngồi ăn ngấu nghiến.
Bình thường ông đều chỉ ăn đồ do đầu bếp nấu.
Ông có người thương nhưng lại chẳng thể nào ở bên cạnh người ấy. Giờ ông rốt cuộc cũng đã có con dâu, được ăn bữa cơm do con dâu nấu như thế này thì sao ông có thể bỏ qua cho được? Sao có thể không ăn nhiệt tình cho được?
Hơn nữa chỉ e rằng về sau sẽ chẳng còn nhiều cơ hội kiểu này nữa. Với tính khí nhỏ mọn của con trai ông, chỉ cần nghĩ cũng đã biết kết quả thế nào.
Quả nhiên, Chu Vĩnh Hồng còn chưa ăn thỏa thích thì đã thấy Chu Lâm Khê lườm mình.
Đây là đồ ăn do nương tử của hắn nấu, hắn còn chưa ăn đây này, sao phụ thân hắn đã cướp hết rồi?
Sao phụ thân ăn cứ như kiểu bị đói mấy bữa vậy, phong độ ngời ngời lúc bình thường vứt đâu hết rồi?
Truy๖enDKM.com
Khả năng kháng cự của Chu Vĩnh Hồng quả nhiên không giống người thường. Ông mặc kệ ánh mắt lạnh lùng của ai đó mà thỏa thuê đánh chén, sau đó mới đặt bát đũa xuống.
Ăn xong, Vương Tự Bảo và Chu Lâm Khê ngồi nghỉ một lúc thì được Chu Vĩnh Hồng gọi tới ngoại thư phòng.
Sau khi hai người thỉnh an Chu Vĩnh Hồng và ngồi xuống, ông liền đi thẳng vào vấn đề: "Về chuyện Thiều Quốc, Bảo Muội còn có ý kiến đặc biệt gì không?"
Vương Tự Bảo ngẫm nghĩ rồi đáp: "Con cho rằng bây giờ chưa phải lúc để tiêu diệt Thái tử Thiều Quốc."
Dứt lời, nàng nhìn Chu Vĩnh Hồng, thấy ông không tỏ vẻ gì thì bèn tiếp tục nói: "Định Quốc đang ráo riết dõi theo, mục đích chẳng qua chỉ là chờ nội bộ Thiều Quốc lục đục mà thôi. Chỉ khi Thiều Quốc tự loạn, bọn họ mới có cơ hội và khả năng để đoạt lấy Thiều Quốc."
Chu Vĩnh Hồng gật gù, ra hiệu cho Vương Tự Bảo nói tiếp.
"Đừng tưởng Thái tử Hứa Chấn Vũ của Thiều Quốc là kẻ ngu dốt, háo sắc lại vô dụng. Địa vị của hắn rất cao, hắn chính là người kế thừa chân chính nhất cho ngôi vị hoàng đế. Các đại thần sẽ không cân nhắc xem liệu Thiều Quốc có bị diệt vong sau khi tên Thái tử này lên ngôi hay không, bọn họ chỉ muốn bảo vệ dòng máu của hoàng gia mà thôi."
Vương Tự Bảo cho rằng chuyện này thật đúng là tự hại mình.
Ở thời cổ đại, cho dù đế vương ngu xuẩn, bất tài như thế nào thì hắn vẫn là vua, tất cả mọi người đều phải tuân theo mọi mệnh lệnh của hắn. Dù hắn bắt chết thì cũng không được oán hận nửa lời.
Hầu hết các nước khác cũng vì hôn quân thế này mới có kết cục diệt vong.
Nhưng cũng phải nói rằng, đế vương thời cổ đại đã rất thành công trong việc tẩy não thiên hạ, mục đích là để duy trì địa vị thống trị tuyệt đối của mình.
Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen247.com