Chờ bức tranh khô màu, Vương Tự Bảo mới cất cao giọng nói với mọi người: "Tranh thì đã vẽ xong, nhưng ta muốn nhấn mạnh lại một lần nữa, không cần biết tranh ta vẽ đẹp hay không, về sau bất kể là ai cũng không được đến nhờ ta vẽ tranh, làm phiền đến ta và gia đình ta."
Vĩnh Thịnh đế sớm đã sốt ruột nên vội vàng thúc giục: "Được rồi, Bảo Muội. Tranh đã vẽ xong thì trẫm thay mặt các ái khanh cùng người nhà họ đồng ý với yêu cầu này của con. Quân tử không nói đùa bao giờ. Nếu có người cố tình làm phiền thì cứ xử theo tội kháng chỉ, thế nào?"
"Được ạ, cứ làm theo lời của Hoàng biểu cữu đi."
Ai da, cũng được đó. Để xem sau này ai dám bắt nàng vẽ nữa? Chỉ ý này rất có tác dụng đấy.
Vương Tự Bảo gật đầu ra hiệu với Vương Dụ Tuần và Vương Dụ Phổ, ý là để họ mang bức tranh này đi cho Tưởng Thái hậu xem.
Khi bức tranh được đưa đến trước mặt Tưởng Thái hậu, không chỉ có bà mà cả Tần Hoàng hậu cùng những người khác ngồi gần đó cũng phải ngẩn người.
Trời ạ! Sao lại có một bức tranh có hồn đến mức xuất sắc thế này chứ? Trông hệt như người đang soi gương thấy được chính mình vậy.
Vĩnh Thịnh đế cũng không kìm được mà bước xuống bậc thang để đến xem.
Nếu không phải là tận mắt nhìn thấy thì ai dám tin rằng, có người chỉ dùng thời gian ngắn như vậy đã hoàn thành được bức tranh đẹp đến mức này.
Thảo nào Bảo Muội vừa rồi cứ bắt ông phải hứa đi hứa lại.
Giờ Vĩnh Thịnh đế hối hận lắm rồi, ban nãy sao ông lại ngốc nghếch đáp ứng yêu cầu của Bảo Muội cơ chứ. Sao ông có thể quên rằng trước giờ không thể coi cô bé này là người thường được nhỉ!
"Bảo Muội, đây là tranh con vừa vẽ đó sao?" Vĩnh Thịnh đế vẫn không tin nổi vào mắt mình.
Tưởng Thái hậu được Tần Hoàng hậu dìu xuống dưới để nhìn cho kỹ.
Khi thấy hình vẽ là mình khi mới sáu mươi tuổi, Tưởng Thái hậu rưng rưng nói: "Càn Nhi, ai gia muốn bức tranh này được bồi táng cùng mình."
"Mẫu hậu, xin hãy để lại bức tranh này cho nhi tử và đời đời tôn tử của người được chiêm ngưỡng." Nếu để bức tranh này làm đồ bồi táng thì tiếc quá. Nếu bày trong Ngự Thư Phòng của ông, sau này mỗi khi nhìn thấy bức tranh ông sẽ lại nhớ tới mẫu hậu.
"Không được. Để lại thì sẽ rước họa mất. Cứ để sau khi ai gia mất thì đốt bức họa này cho ai gia trước mặt các vị đại thần." Tưởng Thái hậu cương quyết nói.
Ai chẳng muốn để chân dung của mình lại cho người đời sau được chiêm ngưỡng đời đời chứ. Nhưng bức tranh đẹp thế này, nếu để lại thật thì sẽ chỉ khiến hậu nhân tranh cướp. Cho nên Tưởng Thái hậu kiên quyết muốn bức tranh này cùng hóa tro bụi với mình.
Vương Tự Bảo cũng cảm thấy làm vậy là tốt nhất. Bức tranh này vốn dành cho Tưởng Thái hậu, chỉ cần bà thích thì nên chiều theo ý bà.
Khi bức tranh đại thọ sáu mươi của Tưởng Thái hậu được trưng lên cho mọi người xem, tất cả đều xôn xao hẳn lên.
Không ngờ Trấn Quốc Công chúa lại có biệt tài này, làm người ta trầm trồ không thốt nên lời.
Tất cả những người có mặt ở đó đều mong ước có được bức chân dung hoàn toàn thuộc về mình như thế này. Nhất là Trang phi, vừa rồi đáng lẽ nàng nên ngăn Vĩnh Thịnh đế lại, để Bảo Công chúa vẽ cho nàng và Vĩnh Thịnh đế mỗi người một bức tranh như này mới phải.
Nhưng tất cả những điều này chẳng còn liên quan đến Vương Tự Bảo và Hòa Thuận Hầu phủ nữa.
Trêи đường trở về Hòa Thuận Hầu phủ, Chu Lâm Khê trách móc Vương Tự Bảo: "Bảo Muội, muội chưa từng vẽ chân dung cho ta đâu."
Vương Tự Bảo cười mà đáp: "Thì huynh cũng đâu có vẽ cho ta."
"Ai bảo là chưa?" Chu Lâm Khê lập tức phản bác: "Ngay từ lần đầu gặp muội, ta đã vẽ tranh cho muội rồi. Mấy năm chúng ta chia xa, những lúc nhớ đến muội, ta cũng đều vẽ tranh của muội. Chỉ là muội không biết mà thôi." Chu Lâm Khê nói xong thì ánh mắt chất chứa đầy nỗi hờn giận, giọng nói cũng mang theo sự tủi thân. Hắn lại tiếp tục oán trách: "Ta còn định dành tặng bất ngờ cho muội cơ. Nhưng bây giờ xem ra mấy bức tranh đó đều uổng phí hết rồi, chẳng dùng được nữa."
Vương Tự Bảo nghe vậy thì mừng rỡ.
Nàng chủ động ngả vào lòng Chu Lâm Khê, ngọt ngào nói: "Chỉ cần là tranh huynh vẽ thì ta đều thích. Khi nào chúng ta thành thân rồi, chỉ cần có thời gian thì chúng ta cùng vẽ. Vẽ từ khi chúng ta quen nhau cho tới khi già."
Chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi là Chu Lâm Khê lại thấy ấm áp vô cùng. Hắn ôm chặt lấy Vương Tự Bảo, hôn lên tóc nàng rồi nói: "Được, chúng mình sẽ cùng nhau vẽ mãi vẽ mãi."
Đón Tết xong, người ở Hòa Thuận Hầu phủ cũng không được rảnh rỗi. Họ đã nhận được tin báo rằng có một người quan trọng sắp đến Ung Đô để gặp họ.
Mùng Mười tháng Giêng, một nhóm người ăn mặc đơn giản không quá bắt mắt đánh xe ngựa lặng lẽ vào Ung Đô.
Ngày hôm ấy, cửa trong của Hòa Thuận Hầu phủ rộng mở, Vương Tử Nghĩa dẫn Vương Dụ Phổ và Vương Dụ Tuần đến chờ ở đây từ sớm.
Họ đích thân nghênh đón nhóm người kia vào phủ.
Người dẫn đầu trông tuấn mỹ tựa thần tiên. Dù ăn mặc rất đơn giản nhưng khí thế bức người tỏa ra từ người đó vẫn khiến người ta phải cung kính.
Người đó vừa nhìn thấy Vương Tử Nghĩa thì lập tức cười và chắp tay nói: "Thân gia, lần đầu gặp mặt, may mắn biết bao!"
Chu Vĩnh Hồng rất tận sức vì đứa con trai ngốc nghếch của mình. Lần này ông chẳng màng tỏ vẻ mà chủ động lấy lòng trước.
Chỉ là ông không hề biết rằng trước khi ông đến đây, con trai ngốc nghếch của ông đã ký một vài điều khoản bất bình đẳng và làm nhục đến quốc gia.
"Hầu phủ bọn ta có thể gặp mặt thân gia trước đại hôn của Bảo Muội và Khê ca nhi như thế này, quả thật rất vinh hạnh." Dứt lời, Vương Tử Nghĩa giơ tay mời về phía thư phòng ngoài: "Có chuyện gì thì chúng ta cùng vào thư phòng của ta để bàn cho kỹ. Và ta cũng muốn hỏi thân gia một câu."
"Chuyện gì xin hãy nói." Chu Vĩnh Hồng thoải mái đáp.
"Thân gia đến Ung Đô rồi thì định ở đâu?" Vương Tử Nghĩa dò hỏi.
Chu Vĩnh Hồng tùy tiện đáp: "Thì ở phủ của huynh giống nhi tử của ta thôi." Ông lén đến Đại Ung một mình, dù chuyện này chẳng giấu được bao lâu, nhưng giấu được đến đâu hay đến đó.
Vương Tử Nghĩa hiểu ra, chẳng trách Chu Lâm Khê chưa từng cảm thấy sống ở nhà nhạc phụ nhạc mẫu là không hợp lý, cứ nhìn phụ thân hắn là biết họ tùy ý đến mức nào.
Sau khi cho tùy tùng của mình lui xuống, hai người cũng không giữ kẽ với nhau nữa, cứ thế bắt đầu bàn bạc về chuyện kết hôn của Vương Tự Bảo và Chu Lâm Khê.
Là trưởng bối bên nhà nam, Chu Vĩnh Hồng thấy mình nên là người mở lời trước tiên.
Vậy là ông nói trước: "Thân gia, lần này ta đến đây mục đích là gì, chắc huynh cũng đã biết rồi, đều là vì nhi tử của ta cả."
Vương Tử Nghĩa gật đầu đáp: "Huynh đến rất đúng lúc. Chỗ bọn ta cũng vừa hay có vài chuyện muốn nói rõ với huynh."
Mặc dù Chu Vĩnh Hồng là Nhϊế͙p͙ Chính vương dưới một người trêи vạn người ở Thiều Quốc, nhưng Vương Tử Nghĩa không phải con dân của ông, nên cũng chẳng cần quá coi trọng thân phận của Chu Vĩnh Hồng. Cứ nói chuyện như đang nói với thân gia bình thường vậy.
"Vậy thì để ta nói trước." Chu Vĩnh Hồng cũng không thấy phiền với thái độ này của Vương Tử Nghĩa, cho nên tiếp tục nói: "Huynh cũng biết đấy, thân phận của con trai ta khá phức tạp. Nhưng ta có thể đảm bảo với huynh rằng, ta, Chu Vĩnh Hồng, chỉ có duy nhất một đích tử này thôi. Tất cả những gì thuộc về ta sau này sẽ do nó kế thừa."
Lời này của Chu Vĩnh Hồng đã tiết lộ ra thông tin cực kỳ lớn, có khi đến Chu Lâm Khê cũng không biết vị trí của mình trong lòng phụ thân là như thế nào.
Vương Tử Nghĩa cũng không hỏi nhiều. Nếu Chu Vĩnh Hồng đã nói vậy thì hẳn vẫn có những điều ông ấy không muốn người khác biết.
Vương Tử Nghĩa đã từng thảo luận vấn đề này cùng Chu Lâm Khê. Có lẽ phụ thân của hắn vì muốn bảo vệ hắn nên mới tỏ ra xa cách như vậy. Nhưng những chuyện mà Chu Vĩnh Hồng lén làm vì Chu Lâm Khê cũng không hề ít.
Giờ xem ra quả nhiên có bí mật rất lớn ẩn giấu bên trong.
Đôi bên đều là những người thông minh nên Chu Vĩnh Hồng chỉ tỏ rõ thái độ với Vương Tử Nghĩa mà thôi. Thấy Vương Tử Nghĩa không dò hỏi thêm, ông mới tiếp tục nói: "Con trai ta chỉ một lòng hướng về con gái huynh, dù chỉ tạm thời xa cách nhưng nó cũng không chịu nổi. Ban ngày thì còn đỡ, hai đứa còn có thể gặp nhau, nắm tay, nhưng đến tối thì chỉ còn cô đơn lẻ bóng. Huynh cũng biết, con trai đến tuổi này khi đã thật lòng thích một người con gái thì sẽ điên cuồng mà thích. Nó lúc nào cũng viết thư đòi ta đến đây bàn hôn sự với mọi người."
Lời nói của Chu Vĩnh Hồng ẩn chứa chút đùa cợt về Chu Lâm Khê.
Mặc dù Vương Tử Nghĩa biết Chu Vĩnh Hồng đang trêu ghẹo con trai mình, nhưng nói vậy cũng đã kéo cả Bảo Muội vào. Vậy là ông lạnh lùng nói: "Hai đứa nó ở với nhau từ nhỏ, đã quen nắm tay nhau rồi. Nếu huynh không đồng ý thì cứ đưa nhi tử của mình đi, đừng để nó ở lại Hầu phủ của bọn ta nữa."
Chu Vĩnh Hồng cũng biết mình lỡ lời nên vội vàng phân bua: "Thân gia, ý ta không phải vậy đâu. Chỉ là ta thấy con trai ngốc của mình thật đáng thương, đã mười tám, mười chín tuổi rồi mà vẫn chưa có nữ nhân nào cả. Bởi vậy nên tâm tư khó tránh khỏi hơi đơn thuần, chỉ một lòng một dạ với con gái huynh. Ta không hề có ý khác."
Không có ý khác? Không phải huynh muốn nói con gái thân yêu của ta và con trai huynh có cử chỉ thân mật với nhau, sau này cũng chỉ có thể gả cho con trai huynh thôi sao?
Vương Tử Nghĩa vẫn nói với giọng không mặn mà cũng chẳng hờ hững: "Thân gia cứ nói thẳng ý của mình đi?"
"Được." Chu Vĩnh Hồng vỗ tay một cái, thẳng thừng nói: "Con trai của ta muốn cử hành đại hôn trước khi Bảo Muội đến tuổi cập kê."
Bên nào chủ động bên đấy thiệt, Chu Vĩnh Hồng đành phải chấp nhận vậy.
Truyen DKM.com
"Không phải là không được, nhưng có một vài điều kiện mà bên huynh phải đáp ứng." Vương Tử Nghĩa nói xong thì liếc nhìn người đàn ông còn tuấn tú hơn mình này.
Chu Vĩnh Hồng cũng đã chuẩn bị sẵn, nếu đối phương cứ thế đồng ý luôn thì mới lạ.
"Thân gia cứ nói."
Vương Tử Nghĩa cười đáp: "Quên không nói với huynh, những điều kiện cần nêu ra ta đều đã nói cho Khê ca nhi biết rồi. Khê ca nhi cũng đã đồng ý với tất cả các yêu cầu đó, bây giờ ta chỉ tiện miệng thông báo cho huynh biết mà thôi."
Chu Vĩnh Hồng biết ngay thằng con mình để có thể cưới được thê tử thì chuyện gì cũng sẽ làm được. Bình thường thì thông minh, ghê gớm, nhưng đến nơi này thì chẳng có đất dụng võ.
Thôi kệ, nếu hắn đã thích và bằng lòng thì người làm cha như ông có ngăn cản cũng vô ích.
Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen247.com