Nói tới đây, Chu Lâm Khê nhìn về phía mọi người: "Nhưng nếu Định Quốc muốn giả vờ hòa thân với Ung Quốc, ký hiệp ước không tấn công lẫn nhau trong mười năm, thì mục tiêu tiếp theo của bọn họ chắc chắn là Thiều Quốc của ta."
Chu Lâm Khê tiếp tục phân tích: "Mọi người đều biết, bộ máy của Thiều Quốc vẫn chưa được trơn tru, Hoàng đế bệ hạ của bọn ta cũng chẳng thèm lo chuyện triều chính. Bới vậy đây chính là thời cơ hoàn hảo đối với Định Quốc.
Nhưng mọi người đã nghĩ tới chuyện Thiều Quốc diệt vong xong thì sẽ thế nào chưa?
Hẳn ai cũng hiểu đạo lý "môi hở răng lạnh" này. Nếu Thiều Quốc chẳng còn nữa, chắc chắn Định Quốc sẽ trở thành quốc gia hùng mạnh nhất đại lục Hồng Vũ. Đến lúc đó thì Ung Quốc còn có thể tồn tại không? Nếu chuyện đó xảy ra thật thì Ung Quốc là con mồi quá dễ dàng đối với Định Quốc.
Nhưng nếu Thiều Quốc và Ung Quốc cùng đồng tâm hiệp lực thì Định Quốc không thể nào ra tay với một trong hai quốc gia ngay được.
Nếu bọn họ làm thế thật thì chúng ta cũng chẳng cần phải che giấu thực lực làm gì nữa, cứ thế hợp sức mà đánh bại Định Quốc đi, hoặc là tiêu diệt luôn cũng được rồi tính tiếp."
Câu cuối cùng cũng giống y hệt với đáp án mà Vương Tự Bảo đưa ra cho câu hỏi hồi trước. Với kẻ địch kiểu này thì không thể nào nhân nhượng được, đương nhiên càng không thể lùi bước.
Vĩnh Thịnh đế và mọi người cũng hiểu được ý đồ trong câu nói của Chu Lâm Khê.
Hoàng đế Định Quốc đưa ra hiệp ước mười năm này không phải là vì họ không muốn tấn công Đại Ung, cũng chẳng phải vì họ sẽ ngoan ngoãn tuân thủ hiệp ước ấy, mà là bởi vì họ muốn dùng chính hiệp ước này để cản trở Đại Ung, không cho Đại Ung tấn công Định Quốc, để Định Quốc không bị giặc ngoại xâm quấy nhiễu trong mười năm, từ đấy họ có thể rảnh tay tiêu diệt Thiều Quốc mà thôi.
Cũng giống như Chu Lâm Khê đã nói, sau mười năm ấy thì sao?
Sau mười năm, tất nhiên Đại Ung sẽ trở thành một Thiều Quốc thứ hai.
Cho nên trước mắt cách tốt nhất chính là Đại Ung và Thiều Quốc liên minh để cùng chống lại Định Quốc. Và cũng chỉ có thế kiềng ba chân này mới chế ngự được tình thế, như thế không quốc gia nào dám tùy tiện xuất binh tấn công bên kia.
Ngẫm nghĩ xong xuôi, Vĩnh Thịnh đế mới cười mà lên tiếng: "Nếu Định Quốc thật sự muốn liên hôn với Đại Ung ta thì vẫn còn rất nhiều thiếu nữ khác xứng đôi với hoàng tử, còn Bảo Muội thì các người không thể chọn đâu. Ngay từ khi mới năm tuổi, Bảo Muội đã đính hôn với Khê ca nhi rồi. Trẫm tự mình đứng ra đảm bảo hôn sự này. Thêm nữa, trẫm còn nghe nói Ngũ hoàng tử có một biểu muội rất thân thiết. Nếu Định Quốc vẫn nhất quyết muốn liên hôn, trẫm có thể phong biểu muội kia của ngươi làm công chúa hòa thân."
Vĩnh Thịnh đế vừa dứt lời, Nam Phong Dực liền nói thẳng thừng: "Ngoài Bảo Muội ra, ta chẳng cần ai hết."
Hắn đã nghe rất rõ những lời chê hắn ích kỷ của Chu Lâm Khê vừa rồi, mà trong lòng hắn cũng thừa hiểu chuyện này. Hắn tự cho rằng sau này mình hoàn toàn có đủ khả năng để bảo vệ Vương Tự Bảo và người thân của nàng. Bởi vậy, cho dù biết rằng phụ hoàng đang lợi dụng mình, nhưng hắn cũng không hề oán hận, thậm chí còn vui vẻ mà tới đây cầu hôn.
Những lời vừa rồi của Chu Lâm Khê thật sự như gáo nước lạnh dội cho hắn tỉnh người. Hắn còn quá non dại so với phụ hoàng của mình. Gì mà hắn có thể bảo vệ Vương Tự Bảo và người thân của nàng chứ, rốt cuộc tất cả chỉ là lời nói suông mà thôi.
Vương Tự Bảo là giấc mộng thời thơ ấu của Nam Phong Dực, là điều mà cả đời hắn theo đuổi. Bảo hắn phải buông tay thì sao buông nổi? Nhưng những lời tiếp theo của Chu Lâm Khê càng có sức sát thương lớn hơn.
"Nam Phong Dực, nếu có thì giờ ở đây để tranh đoạt thứ mãi mãi không thể thuộc về mình, chẳng bằng mau quay về xem phụ hoàng ngươi đã lén thay ngươi lập hoàng tử phi thế nào rồi kìa?" Dứt lời, Chu Lâm Khê cười đắc ý với Nam Phong Dực.
"Ngươi nói thế là sao?" Nam Phong Dực chợt có linh cảm cực kỳ không lành.
Chu Lâm Khê ung dung đáp: "Bản vương quên không nói với người. Trước khi ta đến Ung Quốc, Liêu Dương Quận chúa của Thiều Quốc đã được sắc phong làm Liêu Dương Công chúa rồi. Sau khi bản vương khởi hành, à phải rồi, cũng là khi ngươi rời khỏi Định Đô, Liêu Dương Công chúa đã được Thái tử của nước ta đích thân đưa tới Định Quốc để hòa thân, và người được chọn để hòa thân vừa hay lại là Ngũ hoàng tử. Chẳng rõ người đó có đúng là ngươi không?"
Nam Phong Dực đờ đẫn: "Không thể nào, phụ hoàng đã phái ta tới đây thì làm sao có thể giấu ta mà liên hôn với Thiều Quốc các người chứ?"
Chu Lâm Khê nhướng mày: "Thế thì phải xem điều kiện mà Thái tử của bọn ta đưa ra có hấp dẫn hay không."
"Điều kiện gì?" Nam Phong Dực sốt ruột hỏi.
"Ừm… để ta nhớ lại xem. Đúng rồi, hình như có một điều kiện là trao hai thành trì ở gần Định Quốc nhất cho Liêu Dương Công chúa làm của hồi môn…" Chu Lâm Khê lại giả bộ như suy nghĩ ʍôиɠ lung lắm rồi nói tiếp: "Còn một điều kiện nữa là, Thiều Quốc sẽ kết đồng minh lâu dài với Định Quốc. Khi Định Quốc xuất binh tấn công Ung Quốc, Thiều Quốc cũng sẽ cử năm mươi vạn đại quân để giúp sức."
"Sao có thể thế được?" Nam Phong Dực hỏi: "Đại quyền của Thiều Quốc hiện giờ đều nằm trong tay phụ tử các ngươi cơ mà, sao các ngươi có thể đồng ý với điều kiện này chứ?"
"Tất nhiên là ta không đồng ý rồi, nhưng nếu Thái tử của bọn ta lên làm Hoàng đế thì sao?" Chu Lâm Khê cười rồi nói tiếp: "Cho nên Thái tử của bọn ta mới gấp rút đưa người sang Định Quốc để hòa thân đấy. Đương nhiên hắn không thể cứ thế biếu không món quà lớn như vậy được. Yêu cầu của hắn là phụ hoàng của ngươi phải lập tức giúp hắn lên làm Hoàng đế Thiều Quốc."
Chu Lâm Khê lại cười gian: "Đoán thử xem, phụ hoàng của ngươi liệu có đồng ý với yêu cầu của Thái tử bọn ta không?"
Nam Phong Dực không hề chần chừ mà gật đầu đáp: "Có."
Phụ hoàng hắn thích nhất là xem nước khác lục đục nội bộ. Chỉ thế mới có thể làm suy yếu sức mạnh của quốc gia khác, đồng thời giúp Định Quốc thừa dịp mà chen vào.
Đôi lúc Nam Phong Dực phải thừa nhận rằng phụ hoàng Nam Phong Chính Dương của mình quả thật là bá chủ một phương. Tâm tư mà hắn giấu trong lòng kia e là chẳng đáng để phụ hoàng hắn đếm xỉa đến.
Có lẽ chuyện huynh đệ hắn hục hặc với nhau cũng là chuyện mà phụ hoàng hắn cực kỳ muốn xảy ra.
Cứ thế, địa vị của phụ hoàng ngày càng được củng cố, chẳng cần phải lo nhi tử của mình sẽ chiếm đoạt ngai vàng và quyền lực. Đồng thời ông cũng dùng cách này để chọn ra người kế vị phù hợp nhất, sau này người ấy sẽ tiếp tục giúp Định Quốc mở rộng lãnh thổ, hoàn thành tâm nguyện cả đời của ông.
Xưng bá ở đại lục Hồng Vũ, giúp Định Quốc giữ vị trí độc tôn là ý nguyện ngay từ thời niên thiếu của phụ hoàng.
Giờ lại nghe Chu Lâm Khê nói như vậy, Nam Phong Dực cơ bản đã có thể khẳng định rằng lời của Chu Lâm Khê là thật.
Hắn cũng chẳng còn tâm trí đâu để ở lại đây nữa, cho nên sau khi hành lễ với Vĩnh Thịnh đế rồi nhìn Vương Tự Bảo đắm đuối, hắn bỏ đi.
Hắn đi cũng đột ngột như lúc đến, khiến mọi người đều bất ngờ.
Nhiều năm về sau, tất cả những gì người ta còn nhớ về đêm hắn xuất hiện chỉ là một màu đỏ mà thôi.
Vì vừa rồi Chu Lâm Khê đã nói ra việc Thái tử Thiều Quốc đích thân đến Định Quốc để yêu cầu liên minh, mọi người đều bắt đầu cảm thấy lo lắng. Nhưng thấy Quận vương của Thiều Quốc vẫn rất bình thản, họ cũng chỉ đành gác nỗi lo đó lại để thưởng thức yến tiệc.
Chu Lâm Khê đã ngồi ở bên bàn của Hòa Thuận Hầu phủ, sứ thần của Thiều Quốc thì được xếp ở chỗ đã được dành sẵn cho họ.
Chờ cho mọi người ổn định chỗ ngồi, Vĩnh Thịnh đế tuyên bố tiếp tục tiến hành tiết mục vừa rồi.
Vậy là vấn đề mà Vương Tự Bảo vừa né tránh lại quay trở lại.
"Hoàng thượng, vừa rồi vi thần là người đổ xúc xắc có số điểm cao nhất, vi thần muốn thỉnh cầu Bảo Công chúa biểu diễn một tiết mục cho mọi người xem." Trình Phác Du không sợ chết mà đứng lên nhắc lại chuyện này.
Chu Lâm Khê nghe vậy thì sắc mặt trầm hẳn xuống. Hắn đứng lên nói, không chút cảm xúc: "Những thiếu nữ chưa kết hôn, cần tìm lang quân mới phải biểu diễn chứ? Bảo Muội của ta đã đính hôn và cũng sắp thành thân rồi, cho nên Trình Thế tử vẫn nên mời người khác thì hơn."
Hả, Bảo Công chúa sắp thành thân rồi?
Không thể chứ? Nữ tử của Đại Ung phải tới mười sáu, mười bảy tuổi mới thành thân, hơn nữa càng là nữ tử được cưng chiều trong nhà thì càng thành thân muộn. Sao lại có cảm giác trường hợp của Bảo Công chúa lại rất mâu thuẫn. Giờ nàng chưa đến tuổi cập kê nên đáng lý ra chưa thể thành thân sớm như vậy mới phải.
Chẳng quan tâm người khác nghĩ thế nào, chỉ cần nghĩ tới việc mình sắp thành thân với Bảo Muội là Chu Lâm Khê vui mừng không tả nổi. Hắn không kìm được mà cong khóe miệng lên.
Vương Tử Nghĩa thấy hắn chưa gì đã đắc ý như vậy thì chỉ muốn gạt hết lễ nghĩa đi để đánh hắn một trận.
Đứa con gái được cả nhà ông coi là báu vật mà cưng chiều từ bé tới giờ vậy mà cứ thế bị hắn cướp đi. Cứ nghĩ tới chuyện này là Vương Tử Nghĩa lại thấy rất chua xót.
Biết vậy chẳng làm còn hơn! Nếu lúc đó tìm phu quân ở rể cho Bảo Muội thì tốt biết mấy.
Những người khác ở Hòa Thuận Hầu phủ cũng nghĩ như Vương Tử Nghĩa, nên bây giờ tâm trạng của mọi người đều chùng xuống.
Vương Tự Bảo cũng cảm thấy vậy.
Chu Lâm Khê đang hớn hở thì thấy vẻ mặt buồn bã của Vương Tự Bảo. Hắn chẳng màng đến mọi người ở đó nữa mà kéo nàng vào lòng.
Chu Lâm Khê nhẹ nhàng an ủi: "Bảo Muội, khi nào chúng ta thành thân rồi, chỉ cần có cơ hội thì ta nhất định sẽ đưa muội về Ung Quốc."
Vương Tự Bảo trề môi: "Huynh nói là phải làm nhé, về sau không được đổi ý đâu đấy."
Dù biết những lời Chu Lâm Khê vừa nói rất dễ nghe, nhưng muốn thực hiện được thì rất khó.
Bọn họ không sống ở gần Ung Quốc để mà muốn về khi nào thì về. Giao thông ở đây không phát triển, cả đi cả về cũng tốn mất mấy tháng. Với thân phận của họ, muốn ra ngoài một chuyến cũng phải làm phiền tới rất nhiều người. Chưa nói tới tương lai, bây giờ chỉ nghĩ cũng đã thấy muôn vàn khó khăn rồi.
"Ừ, ta nói là làm." Thấy Vương Tự Bảo tươi tỉnh trở lại, Chu Lâm Khê cũng thấy vui hơn.
Lúc này, hắn mới thấy nguyện vọng thống nhất đại lục Hồng Vũ của Hoàng đế Định Quốc cũng khá hay. Nhưng dù hay đến mấy, bọn họ có ngu mới cho ông ta cơ hội này.
Vì lời đã nói ra khó rút lại nên Trình Phác Du không biết có nên đòi Vương Tự Bảo tiếp tục biểu diễn hay không. Hắn đứng cũng không được mà ngồi cũng chẳng xong, bối rối vô cùng.
Đúng lúc này Vương Tự Bảo lại đứng dậy, thoải mái nói: "Biểu diễn tiết mục thôi mà, có gì đâu? Ta đồng ý."
"Bảo Muội." Chu Lâm Khê khẽ gọi.
Bạn đang đọc truyện tại Thích Truyện 247