Sang năm mới thì Chu Lâm Khê đã mười tám tuổi rồi, ở nơi đây đã hoàn toàn có thể coi như là người trưởng thành.
Bởi vì lên đường gấp gáp nên có thể nhìn thấy râu trêи cằm hắn đã nhú ra lưa thưa rồi.
"Nhớ muội rồi, nên mới tới." Chu Lâm Khê ôm lấy Vương Tự Bảo rất tự nhiên, rồi thì thầm bên tai nàng những lời vô cùng thân mật.
Vương Tự Bảo đấm nhẹ vào lồng ngực Chu Lâm Khê, "Bớt tới đi, huynh tưởng huynh còn giống như lúc ở Hòa Thuận Hầu phủ trước đây sao? Nói tới là tới."
"Đúng vậy! Lần này ta vẫn ở nhà nhạc gia của mình giống như trước đây." Chu Lâm Khê nắm chặt lấy bàn tay nhỏ đang nắm của Vương Tự Bảo, nói như lẽ đương nhiên, chẳng hề có một chút ngại ngùng như người đương thời khi nói tới việc sống ở nhà nhạc phụ nhạc mẫu.
"Vậy lần này rốt cuộc là huynh tới để làm gì?" Vương Tự Bảo muốn hỏi cho ra lẽ.
Chu Lâm Khê hôn lên bờ môi nhỏ nhắn của Vương Tự Bảo, kéo nàng lại ôm, nhẹ nhàng thầm thì bên tai nàng hai chữ: "Cưới muội."
Thấy Vương Tự Bảo vẫn còn muốn mở miệng để hỏi, Chu Lâm Khê không thể nhìn nổi bờ môi mấp máy của nàng nữa, nên cúi đầu dùng môi của mình đặt lên môi nàng.
Tuy không bá đạo nhưng cũng không nhẹ nhàng lướt qua như trước đây, nụ hôn này mang theo cảm giác nồng cháy, mang theo sự chiếm đoạt, ham muốn mãnh liệt, từng chút từng chút một chiếm lấy Vương Tự Bảo, khiến Vương Tự Bảo cũng không kiềm chế được mà phối hợp cùng hắn.
Chu Lâm Khê vừa hôn Vương Tự Bảo vừa đặt Vương Tự Bảo lên giường, rồi đặt đầu Vương Tự Bảo lên gối cẩn thận từng li từng tí một. Sau đó đè người mình lên cơ thể Vương Tự Bảo, tiếp tục hôn ngấu nghiến.
Càng về sau, hôn môi đơn thuần đã không thể thỏa mãn được ham muốn cuồng nhiệt trong cơ thể hắn. Bàn tay hắn không ngừng mơn trớn trêи da thịt Vương Tự Bảo, tiếp đó hắn lại bắt đầu lần mò vào trong y phục của nàng.
Hắn biết mình không nên có hành động như vậy, nhưng hắn không thể kiềm chế được mong muốn chiếm hữu mãnh liệt trong cơ thể mình.
Vương Tự Bảo rõ ràng cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể Chu Lâm Khê, nhưng không có ý đẩy hắn ra. Tuy kiếp trước nàng chưa thật sự yêu đương nhưng đối với một người từng mê ngôn tình mà nói, nàng không thể không biết chuyện gì đang xảy ra.
Đối với một nam tử trẻ tuổi sắp bước vào tuổi mười tám mà vẫn chưa từng gần gũi nữ nhân mà nói, nếu như những lúc này mà đẩy đối phương ra thì sẽ khiến đối phương cảm thấy rất hụt hẫng, đồng thời, sẽ là đả kϊƈɦ rất lớn với đối phương.
Vương Tự Bảo cũng không phải là nữ nhân thanh cao gì đó, cảm thấy làm như thế bản thân sẽ dơ bẩn. Nàng cũng không cảm thấy Chu Lâm Khê làm vậy là không nên. Ngược lại, bây giờ nàng đang nằm trong lòng hắn, bọn họ lại hôn nhau đắm đuối như vậy, nếu như Chu Lâm Khê không có phản ứng gì thì nàng phải muốn khóc mới đúng.
Như thế này mới đúng là phản ứng sinh lý bình thường nhất của nam tử trẻ tuổi.
Đây là người mà nàng muốn chung sống suốt đời, nàng bằng lòng trao thân cho hắn, thỏa mãn hắn. Đây cũng chính là một cách thể hiện tình yêu với đối phương.
Nhưng nàng vẫn không thể chấp nhận chuyện viên phòng trước khi thành thân. Nàng muốn có một đêm động phòng hoa chúc hoàn mỹ.
Vương Tự Bảo ôm Chu Lâm Khê chặt hơn, đây chính là một sự khích lệ đối với hắn.
Tuy Chu Lâm Khê đã có được sự khích lệ nhưng vừa nghĩ tới việc tuy làm như vậy là xuất phát từ tình yêu với Vương Tự Bảo, nhưng đối với nữ tử chưa thành thân mà nói, đây lại là hành động không tôn trọng.
Vì vậy hắn buộc mình phải dừng ngay hành động lúc nãy, muốn đứng lên đi tắm nước lạnh để giải tỏa ɖu͙ƈ vọng không có chỗ phát tiết, nhưng lại bị Vương Tự Bảo kéo lại.
Vương Tự Bảo hơi thẹn, đỏ mặt thì thầm bên tai Chu Lâm Khê: "Lâm Khê, để ta giúp huynh."
Tuy nói ra lời này sẽ khiến người ta có cảm giác thẹn thùng nhưng đây là việc mà sau này nàng có thể sẽ phải làm bất cứ lúc nào.
Vương Tự Bảo biết hạnh phúc hôn nhân không hoàn toàn dựa vào sự quản lý. Nàng và Chu Lâm Khê yêu thương nhau từ nhỏ, tình yêu này không được phép có một chút tỳ vết nào. Nàng cũng tuyệt đối sẽ không để nữ nhân khác có bất cứ cơ hội nào để lợi dụng. Cho dù chỉ là một chút cũng không được.
Ở nơi này, tuyệt đại đa số nữ nhân có thể sẽ không coi trọng điều này, cho rằng đó là một sự nhục nhã. Nhưng người đã từng sống ở thời hiện đại như nàng há có thể không biết tính quan trọng trong đó sao?
Chu Lâm Khê ngạc nhiên nhìn Vương Tự Bảo, thấp giọng nói: "Bảo Muội, Bảo Muội của ta. Muội bảo ta phải làm sao cho phải đây?"
Vương Tự Bảo nhìn phía ngoài cửa, rồi nhỏ giọng nói với Chu Lâm Khê: "Hôm nay Lương Thần trực bên ngoài đấy."
Chu Lâm Khê cười nói: "Yên tâm đi, lúc ta vào đã đuổi cô ta đi xa rồi."
Chu Lâm Khê cởi đồ xong rồi đứng dậy đi vào ɖu͙ƈ phỏng để lau cơ thể, hắn thay đồ lót mới mà Vương Tự Bảo đã chuẩn bị cho mình.
Lúc quay trở lại giường, thấy vị hôn thê nhỏ của mình đã say giấc nồng rồi. Hắn nhẹ nhàng trèo lên giường, lại hôn lên bờ môi nhỏ nhắn của Vương Tự Bảo, sau đó hài lòng thỏa mãn ôm lấy bảo bối yêu quý nhất cùng say giấc nồng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Vương Tự Bảo thức dậy hơi muộn, sau khi ngồi dậy, không thấy Chu Lâm Khê nằm bên cạnh nữa.
Vương Tự Bảo lên tiếng hỏi Lương Thần: "Lâm Khê đâu?"
"Bẩm Công chúa, hôm nay trời còn chưa sáng cô gia đã dậy đi rồi. Đoán là hôm nay tìm thời gian để chính thức thăm hỏi Hầu phủ chúng ta." Lương Thần bẩm báo xong, lại ấp a ấp úng muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói thế nào mới tốt.
Vương Tự Bảo cũng hơi xấu hổ, đoán là Lương Thần nhất định đã phát hiện ra chiếc qυầи ɭót của Chu Lâm Khê vẫn vứt ở trong nhà tắm.
Vương Tự Bảo dày mặt lên tiếng trước: "Cái đó, ngươi đừng có quan tâm. Lát nữa ta sẽ xử lý."
Đây cũng là chuyện bí mật giữa nàng và Chu Lâm Khê, nàng không muốn để người khác đụng tới.
"Nô tỳ còn muốn nhắc nhở công chúa một tiếng, người và cô gia cũng không còn nhỏ tuổi nữa, sau này liệu có nên né tránh, không thể cứ chung chăn chung gối như thế." Tuy nàng không có quyền xen vào quyết định của chủ tử nhưng thân là nha hoàn tâm phúc của Vương Tự Bảo, những gì nên nhắc nhở thì nàng vẫn phải nhắc.
Chủ yếu là do tình hình của chủ tử và cô gia của nàng quá đặc biệt. Hai người này từ nhỏ đến lớn hầu như là cùng ăn cùng ở, không hề cấm kỵ. Hòa Thuận Hầu phủ cũng không yêu cầu quá nghiêm khắc với chủ tử và cô gia, dường như tất cả mọi người đều cảm thấy bọn họ giống như là phu thê đã thành thân rồi, chuyện gì cũng như là chuyện đương nhiên.
Nhưng đó là lúc còn nhỏ, sẽ không có vấn đề gì. Bây giờ hai người cũng đều đã trưởng thành rồi, cho nên rất dễ xảy ra chuyện như tối hôm qua.
Vương Tự Bảo khẽ gật đầu nói: "Ừm, ta biết rồi. Ta sẽ nói với Lâm Khê sau."
Sau khi Lương Thần và Mỹ Cảnh sửa soạn ổn thỏa xong, nàng tới vấn an Lý thị và Vương lão Hầu gia trước, sau đó ngồi lên chiếc xe ngựa mới kiểu dáng công chúa do phủ Nội Vụ chế tạo, tiến về Hoàng cung Đại Ung.
Tới chỗ dừng xe ngựa, đoàn người Vương Tự Bảo xuống xe, đi bộ tiến vào cửa cung.
Từ biệt hơn hai năm, ngay cả những hộ vệ canh cửa cũng đã khác, biểu hiện rõ ràng nhất đó là, đoàn người bọn họ lại bị cản ngay tại cửa cung.
"Chủ tử của ta là Trấn Quốc Công chúa, vừa mới từ vùng khác trở về hôm qua, hôm nay đặc biệt tới yết kiến Hoàng Thái hậu nương nương." Lương Thần rất kiên nhẫn để giải thích với đối phương.
"Không có ý chỉ truyền tới, bất cứ ai cũng không thể tùy tiện vào cung. Đừng nói công chúa gì đó, chính là bất cứ ai, đều phải có ý chỉ truyền tới mới có thể vào. Hơn nữa, có người nào muốn vào cung mà chẳng có thân phận đặc biệt gì đó cơ chứ?" Đối phương quả quyết từ chối.
Tình huống gì vậy chứ? Trước đây nàng vào cung có lần nào mà không được các thị vệ canh cửa đối đãi tốt cơ chứ? Hơn nữa, trước giờ lúc vào cung nàng chưa từng phải dùng tới thỉnh chỉ, tất nhiên sẽ có người của Ung Từ Cung tới đón nàng. Chẳng lẽ bây giờ thân phận công chúa còn không hữu dụng bằng thân phận quận chúa trước đây hay sao? Hay là người này cương trực công chính, làm việc nghiêm túc cẩn thận, là điển hình trong việc nói quy tắc ở mọi chốn?
Vương Tự Bảo nói với Lương Thần: "Lương Thần, ngươi hỏi rõ người này là ai trước đi?"
"Vị đại nhân này, công chúa nhà ta bảo nô tỳ hỏi cao danh quý tính của ngài?"
"Lý Văn Đào." Người nọ cũng không khách khí, đĩnh đạc nói lên tên họ của mình.
Vương Tự Bảo nghe xong, nói với Lương Thần: "Vậy chúng ta về thôi, đợi được triệu kiến chúng ta lại tới."
Lương Thần mỉm cười nói với Lý Văn Đào: "Vậy chúng ta không làm phiền thị vệ đại nhân canh cửa ở đây nữa."
Vương Tự Bảo bước ra ngoài được mấy bước, đột nhiên quay người hỏi thị vệ kia: "Ngươi thân cận với hoàng tử nào?"
"Tam… Tam hoàng tử." Người đó đột nhiên bị hỏi gấp, nhất thời không kịp suy nghĩ gì mà thốt ra. Nói xong thì hắn hơi hối hận, tỷ tỷ ruột của hắn, thϊế͙p͙ của Tam hoàng tử đã dặn dò, bảo hắn tuyệt đối không được nói với người khác hắn có bất cứ quan hệ gì với Tam hoàng tử.
Nhưng hắn nghĩ lại chẳng qua cũng chỉ là một công chúa ngoại tộc mới được sắc phong, hơn nữa còn không được phong đất mà thôi. Thân là một người mới làm việc ở đây, quả thực hắn không biết Vương Tự Bảo lúc còn là quận chúa đã cao quý hơn các công chúa trong Hoàng cung rồi. Hắn lại suy nghĩ, chẳng qua mình cũng chỉ là một đội trưởng đội thị vệ canh cửa nhỏ bé, ai sẽ để ý tới chứ?
Vì vậy trong chốc lát đã yên lòng hơn rồi.
To gan quá rồi!
Vương Tự Bảo quay đi, nhíu mày. Tam hoàng tử Hạ Lập Vũ này rốt cuộc là muốn làm trò gì đây? Sao bây giờ nơi đâu cũng có bóng dáng hắn vậy?
Về tới Hòa Thuận Hầu phủ, Vương Tự Bảo tự tay viết một tấm thiệp thỉnh cầu vào cung bái kiến, gửi tới Ung Hi Cung - nơi ở của chủ quản hậu cung Tần Hoàng hậu, đợi hồi âm.
Sau khi xử lý xong việc này, Diễm Dương hồi bẩm nàng:
"Công chúa, cô gia chúng ta, Thiều Quận vương Thiều Quốc đã tới đại sảnh, hiện đang tiếp kiến lão Hầu gia nhà chúng ta ạ."
Vương Tự Bảo gật đầu, tỏ ý mình đã biết rồi.
Đây là chuyện mà nàng đã sớm nghĩ tới, cho nên cũng không có gì đặc biệt kinh ngạc. Bây giờ tâm tư nàng đang đặt cả vào Tam hoàng tử này.
Hạ Lập Vũ rốt cuộc muốn làm gì? Tại sao hắn lại sắp xếp người của mình canh cửa ở Ung Cung chứ?
Nơi đó tuy nhìn thì vị trí không rõ ràng nhưng nếu như sử dụng thích hợp thì cũng tương đối hữu dụng.
Hơn nữa trước đây hắn làm nhiều chuyện như vậy, tuy nhìn thì đều là vì nghĩ cho Vĩnh Thịnh đế nhưng chỉ cần có dính dáng tới hậu cung thì nhất định sẽ chẳng có gì tốt đẹp. Còn nữa, rốt cuộc Trang phi diễn vai gì trong đó cơ chứ?
Đừng trách Vương Tự Bảo nghi ngờ Tam hoàng tử Hạ Lập Vũ sẽ có âm mưu gì trong đó, thật ra là do nàng xem quá nhiều tiểu thuyết và phim truyền hình về nội dung này rồi thôi. Bất giác nàng lại nghĩ tới đủ loại trích đoạn tương tự.
Trong lúc nàng đang trầm tư suy nghĩ, người nào đó không thể chờ ở đại sảnh được nữa rồi. Vì thế sau khi chào hỏi Vương lão Hầu gia xong, hắn công khai bước đến đây.
Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen247.com