Vương Tự Bảo cũng ôm lấy vòng eo đã nhỏ hơn trước của Vương Dụ Tuần thật chặt, rồi khóc như một đứa trẻ không nơi nương tựa.
Vương Dụ Tuần dịu dàng an ủi: "Rất giỏi. Bảo Muội nhà chúng ta là giỏi nhất. Đừng khóc, Tam ca sẽ đau lòng đấy."
Thật sự rất đau!
Công việc giải quyết hậu quả đằng sau còn rất nhiều, Vương Dụ Tuần chỉ nói mấy câu đơn giản với Vương Tự Bảo, Vương Tông rồi bắt đầu tổ chức người để đưa các thôn dân gặp nạn đến nơi mà Vương Tự Bảo đã sắp xếp ổn thỏa trước đó.
Vương Tự Bảo thì bảo Lương Thần đi xử lý chuyện của Lưu Lão Thực. Chỉ cần không quá đáng quá, thì những yêu cầu của ông ta đưa ra bọn họ đều chấp nhận.
Tuy không ưa gì tác phong của người này nhưng Vương Tự Bảo vẫn cảm kϊƈɦ vì mấy ngày này ông ta đã cung cấp chỗ ở cho Vương Dụ Tuần, trời buốt lạnh như thế không khiến Vương Dụ Tuần bị chết cóng, cũng không để Vương Dụ Tuần bị chết đói.
Sau khi giúp xử lý mấy chuyện xong, Vương Tự Bảo giao toàn bộ những chuyện còn lại cho Vương Dụ Tuần còn mình thì cùng với mấy người Vương Tông quay về thành phủ Lâm Bắc trước.
Vừa về tới nha phủ, bé mập Vương Tông đã ngã bệnh rồi.
Cùng lúc, đội phó đội ám vệ ở lại đóng giữ tới báo, trong thời gian Vương Tự Bảo đi, quả nhiên có mấy nhóm người lần lượt tới định trộm sổ sách mới, còn định đốt nhà kho của nha phủ. Cũng may được bọn họ kịp thời phát hiện, đều đã xử lý cả rồi.
Vương Tự Bảo nghe xong thì sáng tỏ. Quả thực bây giờ nàng không còn sức lực để xử lý những việc này nữa, chỉ đành để cho Vương Dụ Tuần giải quyết thôi.
Vương Tông bị ốm rất nặng. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì sốt, hơn nữa thỉnh thoảng còn nói nhảm.
Lão lang trung được mời đến để khám bệnh cho bé mập Vương bốc một thang thuốc trị phong hàn và hạ sốt, bé mập vừa uống vào, lập tức nôn ra hết. Vương Tự Bảo không có cách gì chỉ đành bảo Lương Thần bọn họ sắc thêm nhiều thuốc rồi bón cho bé mập hết lần này đến lần khác.
Cứ như vậy, cho dù Vương Tông vẫn nôn liên tục nhưng ít nhất cũng có một ít thuốc ngấm vào trong cơ thể.
Vương Tự Bảo lại bảo người chuẩn bị rượu mạnh cao độ. Ở phủ Lâm Bắc, đa số toàn bán rượu mạnh, cho nên hàm lượng cồn trong đó tuyệt đối không thấp.
Vương Tự Bảo dùng rượu lau cơ thể Vương Tông suốt cả đêm, mãi đến khi trời sáng, Vương Tông mới coi như hạ sốt, cũng đã ngủ yên giấc rồi.
Để người hiểu y thuật là Mỹ Cảnh ở lại chăm sóc cho Vương Tông, Vương Tự Bảo mệt mỏi quay trở về phòng của mình, sau khi tắm rửa qua loa thì lên giường đi ngủ.
Có thể là vì mấy ngày này quá lao lực, chịu lạnh nhiều ngày như thế để tới thôn Lâm Giang, hơn nữa phải chăm sóc Vương Tông suốt cả đêm, còn nữa, bởi vì lo lắng Vương Dụ Tuần trong thời gian dài rồi khi nhìn thấy hắn bình yên vô sự, tâm trạng căng thẳng cũng đã vơi đi, rất nhanh Vương Tự Bảo đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Buổi chiều ngày hôm sau, Vương Tông bị đói mà thức giấc. Sau khi tỉnh dậy, cậu bảo là muốn ăn đồ ngon. Mỹ Cảnh chuẩn bị cháo trắng và một ít thức ăn cho Vương Tông theo lời dặn của Vương Tự Bảo. Sau khi ăn xong, sức sống dồi dào, bé mập Vương làm ầm đòi xuống giường để đi gặp Vương Tự Bảo.
Mỹ Cảnh biết tối qua Vương Tự Bảo không hề chợp mắt, sáng sớm mới lên giường, thấy trời vẫn còn sớm nên bảo Vương Tông đợi đến lúc dùng bữa tối thì tới gặp Vương Tự Bảo.
Tới buổi tối, Vương Tông đã đói từ lâu rồi, nhưng đợi lên đợi xuống vẫn không đợi được Vương Tự Bảo tỉnh dậy. Cậu không đợi được nữa nên mới ba chân bốn cẳng chạy đi xem Vương Tự Bảo.
Cậu đi tới trước giường, nhưng lại phát hiện Vương Tự Bảo đang ngủ sâu, ngay cả tiếng gọi "tiểu cô cô" của cậu cũng không nghe thấy.
Trong ấn tượng của bé mập Vương thì tiểu cô cô nhà mình ngủ khá tỉnh, chỉ cần có một tiếng động vang lên là nàng sẽ mở mắt ra ngay. Tình huống bây giờ không hề bình thường.
Vương Tông bị dọa sợ, vừa lay người Vương Tự Bảo vừa hô lên: "Tiểu cô cô, người tỉnh dậy đi, người đừng dọa Tông Nhi mà."
Lương Thần và Mỹ Cảnh theo sau Vương Tông đi vào cũng phát hiện điểm không đúng.
Mỹ Cảnh giơ tay sờ lên đầu Vương Tự Bảo, phát hiện không hề bị sốt. Vì thế nàng lại bắt mạch cho Vương Tự Bảo, cũng không phát hiện điều bất thường. Nhưng có gọi thế nào nàng cũng không tỉnh dậy.
Lần này mọi người bị dọa sợ rồi. Vương Dụ Tuần vẫn chưa về phủ Lâm Bắc, Lương Thần chỉ đành làm chủ, vội vàng phái người đi tìm lang trung. Đồng thời Tinh Thiên cũng gọi Lữ Duyên tới để bắt mạch cho Vương Tự Bảo.
Lữ Duyên hốt ha hốt hoảng chạy tới chẩn mạch cho Vương Tự Bảo, nhưng cũng không phát hiện mạch tượng có chỗ nào bất thường.
Lại một ngày trôi qua, các lang trung tụ tập trước giường của Vương Tự Bảo. Vương Dụ Tuần sau khi biết tin liền vội vội vàng vàng quay về cũng bị hù dọa một trận.
Hắn vội vàng xông tới trước giường để tới xem Vương Tự Bảo. Phát hiện nàng đang nhắm chặt hai mắt, làn da trắng mịn như sứ, vẻ mặt còn rất tươi sáng, không hề ửng đỏ, cũng không tái nhợt, khuôn mặt bình thản, giống như đang ngủ vậy. Căn bản không phát hiện có chỗ nào khác thường.
Vì thế hắn cũng không quan tâm gì tới những người đang ở đây nữa, ôm Vương Tự Bảo vào lòng, lay nhẹ người nàng rồi khẽ lẩm bẩm: "Bảo Muội tỉnh lại đi, đừng ngủ nữa. Muội đừng hù dọa Tam ca."
Bệnh này của Vương Tự Bảo, thậm chí cũng không phải là một căn bệnh, quả thật khiến mọi người hoảng sợ. Cho dù các lang trung có cố gắng thế nào, nghĩ cách thế nào thì qua một ngày, nàng vẫn không hề tỉnh lại. Cuối cùng quả thật không còn cách nào khác, có một lão lang trung nêu ra cách thử châm cứu xem sao.
Vương Dụ Tuần vốn đã đồng ý nhưng khi nhìn thấy lão lang trung cầm cây ngân châm dài định châm cứu, thì hắn lập tức đổi ý. Nếu như cây châm này đâm vào người Bảo Muội, lỡ như nguy hiểm đến tính mạng thì phải làm sao?
Cứ như vậy, mọi người chỉ đành tiếp tục chờ, mong đợi Vương Tự Bảo sẽ tự tỉnh dậy vào ngày thứ hai. Nhưng nàng vẫn không tỉnh. Ngày thứ ba vẫn như thế, ngày thứ tư...
Vương Dụ Tuần thấy Vương Tự Bảo như thế thì nóng lòng, bất đắc dĩ phải vứt công chuyện của các thôn dân Lâm Giang gặp nạn cho hai vị sư gia xử lý. Nhưng mà hắn vẫn phải xử lý một số hành động phản công của các tri huyện, bận tới tối mắt tối mũi. Nhưng chỉ cần có thời gian là hắn sẽ ngồi bên cạnh giường của Vương Tự Bảo, đợi nàng tỉnh lại.
Không ai biết rằng, ngoài Vương Dụ Tuần ra thì Chu Lâm Khê cũng sốt ruột không thôi.
Đã bao ngày rồi mà vị hôn thê nhỏ của hắn vẫn chưa gửi thư tới. Không lẽ nàng đã xảy ra chuyện gì rồi?
Đặc biệt là hắn dùng chim ưng để truyền tin cho Vương Tự Bảo, nhưng mãi mà không thấy Vương Tự Bảo hồi âm.
Sau khi biết tin Vương Dụ Tuần xảy ra chuyện, Vương Tự Bảo đã viết một bức thư báo bình an cho Chu Lâm Khê, sau đó tập trung tinh thần lên việc giúp Vương Dụ Tuần thoát nguy, cho nên căn bản nàng không hề có thời gian, cũng không có tâm trạng để viết thư cho Chu Lâm Khê.
Bây giờ Vương Tự Bảo bị bệnh nên càng không có ai để ý, cũng không có ai muốn tới quấy rầy Chu Lâm Khê đang ở Thiều Quốc xa xôi cả.
Lúc Vương Dụ Tuần gặp chuyện chưa được mấy ngày, Chu Lâm Khê đã không thể ngồi yên chờ ở Thiều Quốc được rồi. Hắn lập tức gọi Quyển Thư, triệu tập người, không quan tâm tới sự ngăn cản của Chu Vĩnh Hồng mà vội vội vàng vàng chạy tới phủ Lâm Bắc.
Trêи đường đi, hắn nhận được thư của ám bộ. Trong thư là tin báo cáo với hắn rằng Vương Dụ Tuần bị cô lập ở thôn Lâm Giang, Vương Tự Bảo đã cứu hắn thoát nguy.
Chu Lâm Khê đã bình tâm hơn một chút. Lúc còn do dự rốt cuộc mình nên tiếp tục đi về phía trước hay là quay về Thiều Kinh, thì hắn lại nhận được tin khẩn cấp nói Vương Tự Bảo bị bệnh lạ, người thì như đang ngủ nhưng mà có gọi thế nào cũng không tỉnh dậy. Nha phủ Lâm Bắc đã mời rất nhiều lang trung tới để cứu chữa nhưng đều không tìm được nguyên nhân, hiện tại đã hết đường xoay xở.
Chu Lâm Khê phát hiện chỉ cần mình không ở bên cạnh Vương Tự Bảo thì nàng sẽ xảy ra chuyện, bất đắc dĩ mà thầm nói một câu: Đúng là không khiến người khác bớt lo mà.
Thế là hắn vừa phái Quyển Thư tới Y Tiên Cốc mời người đến, vừa chẳng quản ngày đêm chạy tới phủ thành Lâm Bắc.
Cuối cùng hắn cũng kịp tới hậu trạch nha phủ vào ngày thứ mười Vương Tự Bảo hôn mê.
Vì để tiết kiệm thời gian, Chu Lâm Khê không hề chào hỏi gì mà trực tiếp trèo tường để vào hậu trạch nha phủ. Vừa mới đứng vững, hắn đã bị các ám vệ bao vây. Cũng may đại đa số người trong đám ám vệ này đều biết Chu Lâm Khê cho nên mới không đánh nhau với hắn.
Mọi người chào hỏi hắn: "Cô gia."
Chu Lâm Khê gật đầu với mọi người, coi như đã chào hỏi. Hắn vận khinh công, đi về phía căn phòng của Vương Tự Bảo. Các ám vệ cũng tản ra bốn phía trở về vị trí ẩn thân theo dõi ban đầu.
Lúc đi tới trước cửa phòng của Vương Tự Bảo, Chu Lâm Khê lại có cảm giác như kẻ xa xứ quay về quê hương. Hắn sợ mình vừa bước vào thì sẽ bắt gặp chuyện mình không thể chịu đựng được, vì thế mới do dự.
Lúc hắn đang phân vân không biết nên đẩy cửa vào hay không thì một người bước ra.
Lúc đối mặt với nhau, hai người đều ngây ra một lúc.
Đây là Vương Dụ Tuần bị Vương Tự Bảo phán đoán là mắc chứng ưa sạch sẽ nghiêm trọng ư? Sao lại có bộ dạng râu ria xồm xoàm nhiều ngày không cạo, mà y phục trêи người hắn cũng nhăn nhúm thế này, rõ ràng là đã nhiều ngày không thay?
Lúc Chu Lâm Khê đang quan sát Vương Dụ Tuần thì Vương Dụ Tuần cũng đang quan sát Chu Lâm Khê. Dáng vẻ phong trần mệt mỏi, trêи người không hề có chỗ nào sạch sẽ cả.
Hai người ghét bỏ lẫn nhau, nhưng cũng biết hai người họ chẳng qua cũng chỉ vì cùng một người.
"Cậu tới rồi? Mau vào trong thăm Bảo Muội, nghĩ cách gì để muội ấy nhanh chóng tỉnh lại đi." Mấy ngày này Vương Dụ Tuần trông coi Vương Tự Bảo đến sắp phát điên rồi.
Hắn đang tự trách.
Là hắn không thể bảo vệ tốt cho muội muội bảo bối của mình, hơn nữa còn liên lụy Vương Tự Bảo cùng chịu khổ, chịu mệt với hắn, bệnh lần này cũng là do hắn mà ra.
"Ừm." Chu Lâm Khê gật đầu, sau đó lướt qua người Vương Dụ Tuần để đi vào phòng của Vương Tự Bảo.
Vốn tưởng là Tứ thiếu gia đi rồi quay lại, tới khi Mỹ Cảnh ngước đầu lên lại thấy là một chàng thiếu niên tuấn tú vô cùng.
Nàng lập tức thốt lên: "Cô gia!"
"Cô gia? Cô gia gì chứ?" Lương Thần không rõ việc gì, nhìn theo hướng Mỹ Cảnh đang nhìn, đúng là cô gia thật. Vì thế nàng cũng gọi một tiếng: "Cô gia."
"Ừm. Bảo Muội sao rồi? Vẫn chưa tỉnh lại sao?" Chu Lâm Khê vừa bước tới cạnh giường của Vương Tự Bảo vừa hỏi với giọng khàn khàn.
Lương Thần và Mỹ Cảnh không trả lời câu hỏi của Chu Lâm Khê, mà đứng lên để nhường chỗ cho hắn.
Chu Lâm Khê muốn khom lưng để bế Vương Tự Bảo, nhưng thấy bản thân lôi thôi, vì gấp rút lên đường nên nhiều ngày rồi chưa tắm nên lại thôi.
Không đợi người khác ghét bỏ, chính bản thân hắn đã không thể nhìn nổi rồi.
Không được, lát nữa Bảo Muội tỉnh dậy, thấy hắn như thế, sẽ ghét bỏ hắn mất. Vì thế hắn quay người dặn dò Lương Thần, Mỹ Cảnh: "Chuẩn bị y phục sạch cho ta, ngoài ra lấy một ít nước tắm qua đây, ta phải tắm rửa."
đây
"Vâng." Hai người lĩnh mệnh lui xuống.
Bạn đang đọc truyện tại thichtruyen247